Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

Truyện ngắn -Tìm về kỉ niệm







Tìm về kỉ niệm
- Truyện ngắn của Mai Khoa Thâu

Chiều nay đang lang thang trên phố một mình, nhìn những hàng cây rụng lá đứng trơ trụi dọc ven đường hứng chịu những làn gió lạnh buốt. Lòng thầm nhủ thế là mùa thu đã về. Nhưng mùa thu này đâu giống những mùa thu khác? Đâu phải mùa thu nào cũng đẹp, cũng quyến rũ? Hắn tự hỏi lòng mình như vậy khi về ngang cổng trường cũ, con đường xưa, bắt gặp những hàng cây quen, cái ghế đá dưới gốc cây ngọc lan trong kí túc xá. Lòng hắn buồn đến ngất trời.

Thời gian vun vút thoi đưa, thế là đã hai mươi năm rồi, đó là khoảng thời gian quá dài để cho con người ta quên đi mọi thứ, hay làm lại mọi thứ...nhưng chỉ có tình yêu là không thể xóa mờ theo năm tháng. Hôm nay hắn về lại trường xưa, chạm vào kí ức và kỉ niệm cũ cứ miên man tìm về.
Đó là một ngày đầu thu  và cũng là ngày đầu tiên hắn tình cờ quen Nhã Quyên  ở giảng đường đại học. Mái tóc mềm mại kiêu hãnh toát lên vẻ dịu dàng , rồi cả cái mùi hương  từ mái tóc tỏa ra cuốn hút hắn, làm cho hắn mê đắm, khiến hắn không thể nảo hiểu nổi? Hắn đã yêu Nhã Quyên ngay từ cái nhìn đầu tiên. Giọng nói dịu dàng và dáng người thon thả của Nhã Quyên đã làm cho hắn xao động. Nhưng cũng ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy, hắn đã chua chát nhận ra rằng: Nhã Quyên sẽ mãi mãi không bao giờ thuộc về hắn, vì các chàng trai theo đuổi nàng nhiều vô kể, và nghe nói đâu nàng đã đính hôn với một anh chàng thợ may ở thành phố này. Thế nhưng , sự thật phũ phàng đó cũng không thể ngăn được tình cảm của hắn và Nhã Quyên dành cho nhau. Nàng buộc phải nghỉ học vì , vì vị hôn thê của nàng đã biết mối quan hệ của nàng với hắn. Vị hôn thê của nàng không làm lớn chuyện, nhưng anh đã gặp hắn và đề nghị: Hãy đừng làm cho gia đình chúng tôi tan nát, hãy tránh xa cô ấy...Hắn đồng ý, nhưng điều đó không thể cấm được tình cảm của hắn dành cho nàng. Hắn cứ ngấm ngầm yêu Nhã Quyên, tuy trong lòng đau tê tái, buồn lắm, nhưng chẳng có gì có thể cắt nghĩa được là vì sao hắn lại yêu Nhã Quyên nhiều đến thế. Hắn là người có học, có chút địa vị trong xã hội , hình thức cũng khá và cũng từng được rất nhiều phụ nữ mến mộ, nhưng không hiểu sao dù đã hai mươi năm trôi qua mà hắn lại chỉ yêu có một mình cô.
Đang suy nghĩ miên man, bất chợt thằng bạn vỗ vào vai hắn , khiến cho hắn  giật mình.
- Ồ ông về khi nào sao không a lô cho bọn mình ra đón.
- Ủa Tỉnh văn k8 đó phải không? Mà ông làm gì ở đây?
- Khi ra trường mình không đi dạy mà đi du học ở nước ngoài ,5 năm sau mình về công tác ở trường này từ đó đến giờ. Sao tình hình ông và Nhã Quyên đã có với nhau mấy đứa con rồi... như chạm phải vết thương làm cho nỗi đau năm ấy ở trong lòng hắn lại trỗi dậy. Hắn không thể quên được Nhã Quyên khi Tỉnh hỏi thăm cuộc sống của hắn thế nào? Và Nhã Quyên bây giờ  ra sao?
Không cần phải hỏi, hắn cũng biết cô đang ở đâu trong cái thành phố trên cao nguyên này. Đó là một căn nhà xinh xắn ở cạnh một con đường lớn của một huyện miền núi. Hắn không muốn tìm, mặc dù trong lòng hắn còn rạo rực, hay đúng hơn hắn là một người sống bằng lí trí nên bây giờ đành phải ôm hận trong lòng. Hắn không dám gặp mặt cô vì cứ canh cánh trong lòng rằng mình là người có tội. Mà là kẻ có tội trong tình yêu thì có trả bằng cả cuộc đời của mình cũng không bao giờ hết tội. Do vậy, hắn không dám nhìn lại kỉ niệm xưa- trở lại con đường cũ. Hắn biết trong lòng cô còn tình yêu đối với hắn vẫn còn nguyên vẹn như thuở nào. Nhưng có điều, đã bước đi qua những con đường cũ rồi không bao giờ có lần trở lại. Và có những cánh cửa không bao giờ  còn mở nữa dấu vẫn có người kiên trì đứng gõ suốt đêm. Thế nên, hắn và cô đã chia tay nhau vào một độ cuối thu khi lá ngoài đường bay theo ngọn gió.
Có những cuộc tình khởi đầu từ những cái nhìn không chớp mắt, hay là những bức thư tỏ tình bằng những lời đường mật, hoặc chí ít là những món quà đắt tiền. Nhưng tình yêu của hắn và cô lạ lắm, khởi đầu quá trình chinh phục sự kiêu hãnh của cô là những bài thơ tình.
Ngày đó trong dãy nhà C3 của khu kí túc xá ai ai cũng biết hắn yêu cô như yêu tất cả bầu trời này. Nhã Quyên là người đầu tiên hắn yêu trong đời. Ngay từ giây phút đầu tiên hắn gặp Nhã Quyên dưới chân tượng đài Lý Tự Trọng trước giảng đường, hắn đã biết rằng trái tim mình đã xiêu lòng thực sự. Không xiêu lòng sao được, với mái tóc hoe vàng mềm mượt bồng bềnh toát lên sự kiêu hãnh. Giọng nói nhẹ như tiếng gió, đôi mắt trong như nước hồ thu. Hôm đó dưới chân tượng đài Lý Tự Trọng rất đông người, hắn cầm túi xách tung tăng đến trường nhập học. Lần đầu tiên xa nhà đối với gã trai nhà quê như hắn cái gì cũng lạ, cũng ngại ngùng, may thay hắn gặp cô...hắn bước tới chỗ cô:
- Chị ơi! Cho tôi hỏi phòng 7 của dãy nhà C3 nằm ở chỗ nào ạ?
Nhã Quyên suýt bụm miệng cười khi được gọi bằng "chị", cô trả lời tỉnh bơ:
- Em đi thẳng đến căng tin rồi rẽ trái đến dãy nhà đầu tiên.
Không phải cô cười mà là hắn cười.
- Xin lỗi nghe. Tưởng Nhã Quyên... khóa trước, ai ngờ lại cùng lớp.
Hắn đã nhanh mắt đọc được  tên cô trên bảng tên. Chỉ tại bác đưa thư đến trễ nên hắn đã nhập học muộn mất một tuần.

Thế rồi năm đầu tiên trôi qua hắn và cô quen nhau và trở thành "bồ của nhau" là một điều tất yếu. Cuộc sống học hành có thêm chút hương vị của tình yêu khiến cho mọi vật giường như mới mẻ hơn, sáng tươi hơn và có ý nghĩa hơn.
Hắn không giải thích được cô có gì hơn các cô gái khác trong cán cân hạnh phúc. Như có câu thơ trong một bộ phim mà đến bây giờ hắn còn nhớ mãi: Ta đã từng yêu như lửa cháy/ Bó tay nuối tiếc nước mắt rơi. Bạn bè đã từng khuyên hắn đừng lao đầu vào tình yêu một cách ngu xuẩn. Nhưng hắn cứ bỏ ngoài tai, cứ lao đầu vào tình yêu như một con thiêu thân. Dẫu biết cô đã có đính ước, dẫu có vẫy vùng trong ánh và cử chỉ ngọt ngào và cả những nụ cười như mê hoặc của cô. Nhưng 5 năm quen nhau, cho đến khi hắn rời khỏi giảng đường trường đại học là một dấu chấm hết. Một sự tan vỡ trong lặng lẽ và những giọt nước mắt. Hắn là một người thích phiêu lãng, còn cô có gắng của gia đình và chỉ có tình yêu thôi thì chưa đủ, để đưa cô đến những bến bờ hạnh phúc nơi xứ lạ. Thế nên, có một mùa thu cuối cùng như thiêu đốt lòng hắn khi nghe những tiếng ve sầu cứ lao xao trên những hàng cây, và cả những sắc phượng đỏ kia đến chói chang cả lòng người. Có một mùa thu tan nát lòng hắn  như thế khi nghe tin cô cùng gia đình trở về sinh sống  ở một huyện miền núi xa xôi trên mảnh đất cao nguyên này.
Chỉ còn lại một mình hắn với những kỉ niệm buồn mênh mang và một nỗi đau xa lìa. Hắn đã gặp một người con gái khác trong tình yêu mến, với sự nể phục và bất chấp. Hắn muốn quên đi một bóng hình bằng một bòng hình khác. Ngược lại, cô chỉ vì tình yêu đã không so bì thiệt hơn, rằng trái tim đã thuộc về hắn mãi mãi.
Một mùa thu nữa lại về khiến cho lòng hắn càng khó nguôi quên mối tình đầu. Hắn ngày đêm buồn bã âm thầm sống trong kỉ niệm của ngày xưa, cứ như thể có bóng dáng của cô nhìn hắn ở đâu đó.

Hôm nay tha thẩn một mình trong khuôn viên kí túc xá của trường xưa lòng hắn bỗng xót xa vô tận, một sự lầm lỡ ân hận mãi không thôi...Mỗi trái tim đều có nhịp đập riêng của nó...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét