Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

không tên số 1

không tên số1
Chiều ngồi uống với tri âm
Cạn ngày nâng cốc, hương thầm xốn xang
Mải mê một kiếp dã tràng
Tao đàn bầu bạn, đa mang khó nghèo
Khi không giữa cảnh bọt bèo
Bạn là bến, để tôi neo thuyền hồn
Rồi đi khuất nẻo hoàng hôn
Chìm sâu giấc ngủ, dại khôn đời người.

nghe đài báo bão

Nghe đài báo bão
Mẹ tôi tóc bạc da mồi
Đường quê hết đứng lại ngồi trông con
Lưng còng như lúa trĩu bông
Miệt mài khuya sớm, đêm không ngủ nhiều
Ăn thì chẳng được bao nhiêu
Mái tranh vách đất, liêu xiêu cửa nhà
Nghe đài báo bão quê ta
Gió mưa chấp chới, ai ra... đỡ đần
Tim con đau nhói vạn phần
Đêm khuya thức giấc, đôi lần lệ rơi
Bao giờ hết khổ mẹ ơi!
Bao giờ trả được ơn người sinh ra?
Bao giờ bão hết, mưa qua
Hắt hiu bóng mẹ đi vào... trang thơ.

Không tên số 2

Không tên số 2
Ai người con gái tôi yêu
Ai người con gái bao chiều tôi say
Ngẩn ngơ đếm tháng, tính ngày
Đêm mênh mông nhớ, ai hay một chiều
Đời tôi đau khổ vì yêu
Nói làm chi nữa cái điều...nhớ nhung
Để rồi đau đến... tận cùng
Trời xui hai đứa mịt mùng cách xa
Thế là nhụy nở thành hoa
Thế rồi xa cách, đã là mười năm
Chiều nay gió thổi âm âm
Nghe hiu hắt nắng, lặng thầm phố xưa
Bao giờ trời đổ cơn mưa?
Bao giờ biển lặng, tôi đưa em về
Bao giờ đi hết cơn mê
Bao giờ quên hết lối về...mồ côi
Bao giờ tôi không là tôi?
Chiều thơ thẩn nhặt lá rơi nghiêng thềm
Thoảng nghe lời nói dịu êm
Vỗ về tôi ngủ những đêm ưu phiền
Tôi tìm em khắp mọi miền
Mải mê thơ phú, bạc tiền xa tôi
Vấp chân vào giữa cuộc đời
Ánh trăng vương mỏng, rối bời xác thân
Dù đau, mới chỉ một lần
Mà sao duyên phận, muôn phần
lẻ loi?.
\

Mưa ở quê

Mưa ở quê

Mưa ở quê có gì lạ đâu
Nghiêng nghiêng nước vắt qua cầu
Con đò côi cút bóng ai
Miệt mài cơn gió thổi hoài triền sông
Hồn mưa ngày cũ còn không?
Xóm làng nước chảy rưng rưng
Đồng xa hương lúa chẳng mừng
Ngàn nụ chồi biếc mọc lên
Đường quê thưa dần cây cối
Đường mương bốc mùi hôi thối
Xóm làng sắp hóa thị thành
Không còn nhìn thấy nhà tranh
ít được nhìn thấy khói bếp
Hình như sông chẳng còn xanh?
Cảnh vật giờ đã đổi thay
Tình người xưa nay vẫn vậy.

Anh theo người làng đi khắp
Đi tìm tiếng ru...ngày xưa
Làng mình giờ bao cái mới
Những cái chỉ còn trong mơ

Chiều nghe tiếng sáo đục buồn
Đường về quê cũ trời mưa...

Giọng quê

Giọng quê
Xa quê ngót nửa đời người
Bỗng nghe tiếng nói, tiếng cười giọng quê
Đưa tôi về với triền đê
Lao xao gió thổi lũy tre đầu làng.

Thương chị sớm tối ngoài đồng
Nghiêng gầu tát cả dòng sông...trăng vàng
Nào là lúa, đậu, khoai lang
Nuôi người quê lớn, "quan sang đề huề".

Cảm ơn người nói giọng quê
Cho hồn tôi được trôi về dòng sông
Tuổi thơ bắt cá giữa đồng
Lưng trâu vắt vẻo, buồn không... thấy làng.


Thương mình cái kiếp đa mang
Nghe giọng quê cũng hai hàng lệ rơi
Bỏ lại thị phi với đời
Mơ màng trong khóe mắt người...nhẹ tênh.