Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013

truyện ngắn- Hương


  • Hương


truyện ngắn của Mai Khoa Thâu


Hương ngồi lặng im như hóa đá. Mắt đăm đắm nhìn ra phía khu rừng xa tít tắp, lòng xốn xang tự hỏi: Anh đang ở đâu, giữa bạt ngàn rừng cây kia? Anh có nhớ đến cô không? Anh đang làm gì? Anh có biết giờ này có một người con gái đang ngồi một mình trên đồi vắng, lòng đầy ân hận và đang cầu xin anh tha thứ không? Trong nỗi chờ mong khắc khoải, cô ước ao có một phép mầu nhiệm nào đó đưa anh trở về với cô. Thật đau đớn làm sao khi mọi cố gắng của cô giờ đây đều trở lên vô nghĩa. Cô thật dại khờ, ngốc nghếch...


Hương gục đầu trên bàn, đôi vai thon gầy rung lên. Nước mắt đầm đìa rơi trên tờ giấy. Cô muốn viết , viết thật nhiều, viết suốt đêm tất cả vui buồn khao khát yêu đương đè nén, chất chứa trong lòng  cô từ trước đến nay. Trong những giây phút ngắn ngủi gặp anh cô đành câm lặng, hay nói đúng hơn cô chưa thể thốt ra được...
Anh có đôi mắt thật hiền, cái dáng thư sinh được mặc vào một bồ đồ công nhân trông ngớ ngẩn làm sao ấy!
Chuyện đó sảy ra đã lâu rồi... Ngọn gió chợt thổi qua, ngọn đèn phụt tắt. Hương vẫn ngồi im như hóa đá. Kỉ niệm thuở nào ùa về bồng bềnh, bồng bềnh như ngọn gió...
Lần ấy Hương cùng mẹ về Nha Trang thăm người thân đang ốm nặng, đang đi qua địa phận Dak Nông thì xe khách bị hỏng máy, đành nghỉ ở dọc đường, vậy mà số phận đã mỉm cười...trên chiếc xe U oát chỉ có ba người, hai mẹ con Hương thì khỏi phải nói, riêng người lái xe vẫn im lặng thỉnh thoảng lại thở dài như có tâm sự. Anh đốt thuốc liên tục, xe vượt qua địa phận Dak Lak - Mẹ Hương hỏi người lái tên gì?
- Dạ thưa bác cháu tên Thắng lái xe cho quân đoàn 3 ạ!
Hương thắc mắt liền hỏi lại: -ủa anh là bộ đội sao mặc đồ công nhân?
- Thưa cô, tôi là công nhân quốc phòng ạ!
Tiếng trả lời trịnh trọng của người lái xe hòa vào tiếng sóng ầm ì của thành phố biển Nha Trang . Xe dừng lại một quán ăn bình dân ở cuối đường Trần Phú. Thắng đi sách nước đổ vào mui xe, hai mẹ con Hương lấy khăn ra lau mồ hôi, đột nhiên có một tên cướp, giật cái túi sách của Hương, cũng vừa lúc bạn anh ra khỏi quán thấy thế anh liền đuổi theo tóm cổ được tên cướp, tiếng lạt lộ của anh bộ đội  như lời cảnh cáo tên cướp. Lập tức có hai tên đồng bọn nhảy sổ vào anh, hai tên cầm dao chúng đâm anh túi bụi, một tay anh gạt ra tay kia giơ nắm đấm như tia chớt vào mặt chúng , anh xoay người vút một cái không may tên thứ hai đã kịp né tránh, anh lộn hai vòng nằm bất động, từ miệng anh một vệt máu đỏ chảy ra. Hương hét lên bước ra khỏi quán và chạy về phía anh bộ đội. Cái thằng từ nãy đến giờ vẫn khoanh tay đứng ngoài liền chạy theo túm lấy  tóc Hương giật mạnh-cô té xuống cạnh anh, cũng cái thằng có râu mép ấy cúi xuống đưa bàn tay hộ pháp nâng cằm Hương lên. Hương bỗng nghe "hự ...ư" một cái và tên râu mép văng ra xa hai mét nằm xõng xoài, hai thằng cầm dao liền xộc tới cô thấy Thắng xoay mình vút một cái -tên thứ hai té ngửa, nhưng đồng thời một bên tay áoThắng cũng rách toạc và đẫm máu. Liền lúc đó còi hụ vang lên các anh công an bắt gọn bọn chúng . Cô thấy mặt Thắng tái nhợt Hương cùng hai anh cảnh sát dìu anh ra xe đến bệnh viện. Bà mẹ Hương đứng chết lặng-qụy hai chân bên đường miệng lắp bắt - hai tay gầy guộc chắp trước ngực.
Hương lấy vội chiếc khăn mùi soa của mình lau máu và rít chặt vết thương cho Thắng. Bốn bề im lặng nhìn mấy anh công an dẫn bọn cướp về Phường.
Thế là những ngày tiếp sau đó Hương và mẹ ở lại thành phố Nha Trang chăm sóc cho Thắng, hai mươi ngày sau Thắng phục hồi sức khỏe mau chóng. Tuy nhiên anh cũng cần phải điều trị một thời gian nữa theo yêu cầu của bác sĩ.
***
Hôm mẹ con Hương đón xe về Bình Dương . Thắng đưa ra tận bến xe. Hương ngậm ngùi bước lên xe khách ...cô ngoảnh đầu lại  nói với Thắng : gọi điện luôn cho em nhé.
- Nhất định! Nhất định Hương ạ!
Một sức mạnh vô hình làm Thắng choáng váng, anh bỗng ôm ghì lấy Hương !
Hương gục đầu vào vai anh, nước mắt giàn giụa...
Khi nào bình phục sức khỏe , anh sẽ lên thăm em.
-Hương ngước đôi mắt tròn đẹp mong ước nhìn anh, miệng thì thầm.
- Em sẽ đợi ! Em chờ anh!
***
Bằng linh cảm của một người con gái, cô biết anh đã yêu cô. Anh nhiệt tình, chu đáo, và cư xử rất biết điều. Cô đọc được trong ánh mắt anh lời yêu thương nồng nàn, mãnh liệt. Bên anh cô cảm nhận rất rõ nhịp đập trái tim mình.  Có lần anh nói với cô: anh mê ngắn loài hoa cúc quỳ dại, bởi vì nó vừa bình dị lại vừa kiên cường, luôn hướng về phía mặt trời, và cái màu hoa  vàng ấy vừa dịu dàng vừa kiêu hãnh như cô vậy. Xa anh, cô bắt đầu thấy nhớ. Nhưng vốn tính hiếu thắng, lại thích thử xem anh yêu cô đến mức độ nào, nên cô hay giở trò để thử thách tình yêu, sức chịu đựng, lòng kiên nhẫn của anh. Nhiều lần đi chơi anh định nói lời tỏ tình , thì cô cố tình đánh trống lảng, hay trêu chọc anh câu gì đó, để rồi sau mỗi buổi đi chơi về, câu trả lời vẫn luôn bỏ ngỏ...
Mỗi lúc xa anh, nhận được điện thoại hay tin nhắn của anh là cô trả lời ngay. Những dòng tin nhắn tràn ngập nỗi nhớ. Nhưng khi gặp anh, cô làm như cô và anh chưa nói gì với nhau. Có lần anh hẹn cô đi chơi, nhưng cô giả vờ quên rồi vô tư đi với đám bạn, không để ý gì đến nỗi nhớ, nỗi khổ sở và sự bối rối  của anh. Thậm chí nhiều lúc nửa đùa, nửa thật, cô còn giới thiệu bạn trai của cô bạn thân là người yêu của cô để thử xem anh có phản ứng gì không? Nhiều lần như thế , anh chỉ im lặng không nói gì.
Thế rồi bẵng đi một thời gian, cô không nhận được điện thoại hay một dòng tin nhắn của anh. Vốn đã quen với sự quan tâm, gần gũi, những cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn hằng ngày của anh, cô thấy lòng mình trống vắng làm sao. Nhiều lần cô định điện thoại, nhắn tin cho anh. Nhưng cô lại tự nhủ: Khoan hãy vội. Chắc là sẽ đến ngay ấy mà. Rồi một ngày, hai ngày, mười ngày trôi qua, anh vẫn im lặng. Cô thấy trong lòng đầy lo lắng, bất an. Hay nói chính xác hơn là cảm giác thiếu vắng và nhớ nhung anh đến lạ kì.
Không kiềm chế được nữa, cô gọi điện cho anh, điện thoại ngoài vùng phủ sóng. Cô chạy đến tận đơn vị của anh ở Nha Trang, thì biết tin anh đã xung phong ra đảo Trường Sa lớn.
Một tháng sau khi đang lang thang trên đường, cô nhận được dòng tin nhắn ngắn ngủn: Anh vẫn mãi là một thằng ngốc phải không em? Cô sững sờ chết lặng. Lần đầu tiên trong đời cô hiểu thế nào là mất mát, nỗi trống trải,  cô đơn,. Cô đang trả giá cho sự hiếu thắng, thích làm tổn thương người khác, nhất là những người mình yêu thương nhất. Cô đã đùa giỡn với tình yêu của anh, lừa dối với chính bản thân mình.

Để rồi... Hương mệt mỏi đứng dậy đi ra ngoài. Trăng cuối tháng vàng ối một khoảng trời phía tây.
Mẹ Hương hình như cũng không ngủ? Bà hiểu nỗi niềm của con gái.
- Tội nghiệp! Bà khẽ nói một mình và tìm công tắc bật điện. Khi  Hương trở vào, bà nhỏ nhẹ: khuya rồi con ạ, ngủ đi lấy sức mai còn đi dạy, mấy hôm nay mẹ thấy con thường ít ngủ. Hương không nói gì cứ nhìn ra khoảng đồi bao la trước mặt nhà  mà suy nghĩ mông lung...
- Thôi! Thì cũng vì công việc, chứ nó có quên mẹ con mình đâu?
Hương im lặng không trả lời mẹ.
- Mà hình như mày viết thư cho nó phải không?
- Cũng nên thế con ạ! Bởi nó đi công tác tận đảo xa thiếu thốn tình cảm lắm.
Hương lại đi ra sân. Bầu trời trắng bợt. 
Đằng đông ảo ảnh của bình minh đang hiện ra mơ hồ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét