Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

Truyện ngắn: Chị Vinh

truyện ngắn- Chị Vinh

Chị Vinh

truyện ngắn của Mai Khoa Thâu

Vinh là tên chị. Tôi chẳng biết chị từ đâu tới nữa, bởi từ khi tôi đặt chân vào khu tập thể này đã thấy chị có mặt ở đây rồi. Tôi còn nhớ mãi  chị  là người đầu tiên bế tôi khi tôi khóc và mua bánh cam cho tôi ăn. Tôi chẳng thể nào nhớ nổi đã bao nhiêu lần chị dỗ tôi ngủ khi tôi cứ nằng nặc đòi về quê. Mà không khóc sao cho được khi mà một thằng bé con mới tám tuổi đầu như tôi đã phải xa quê hương, xa mẹ, và các anh chị em tôi để theo bố lên thành phố vừa để học hành cũng vừa để chữa bệnh.
Hồi đó tôi vừa bé lại hay đau ốm thường xuyên, nên việc đưa tôi lên thành phố nơi bố tôi công tác là một quyết định khó đối với gia đình tôi. May thay cái thằng bé còi cọc mới tám tuổi đầu như tôi được chị Vinh yêu thương và chăm sóc tôi hết lòng.
Hồi đó, chị Vinh là một cô gái thành phố xinh đẹp, nhanh nhẹn, mạnh khỏe nhất khu tập thể của cơ quan bố tôi. Cả khu tập thể này đều mến chị ở đức tính  hiền lành, dịu dàng chịu khó. Năm đó chị Vinh đã mười tám tuổi, đã học xong lớp mười hai và đang ôn thi đại học. Thành thử tối nào chị cũng bày cho tôi học bài, những đêm trăng sáng chị còn đọc thơ cho tôi nghe nữa. Qua giọng đọc ấm áp của chị tôi đã mơ hồ hình dung ra những dòng sông trăng trong thơ Hàn Mặc Tử lấp loáng đi vào tim tôi. Và cũng chính từ những đêm trăng đó vô tình chị đã gieo sự yêu thích thơ văn trong tôi. Tôi còn nhớ mãi chị ở với anh chị của chị trong một căn phòng chật hẹp của khu tập thể, ở giữa căn phòng được kéo một cái ri đô vải màu xanh, xung quanh có mấy bông hoa hồng màu đỏ. Hồi đó, điều kiện vật chất còn thiếu thốn, thành thử là con gái mà chị cũng chẳng mấy ăn diện, tôi nhớ có một lần bố tôi mới mua cho tôi một cái mũ lưỡi trai màu mỡ gà, chị sang mượn để đội đi chơi với bạn bè, chiều về làm rơi xuống vũng nước ướt đẫm, lại thêm ném nhém màu đất đỏ, thấy vậy tôi òa khóc bắt đền chị, tôi mắng chị, và chị cũng bị nhận một cái tát tai từ anh trai của mình. Bị chạm vào vết thương lòng, chị tỏ ra bối rối. Mỗi khi bối rối, chị thường xõa mái tóc dài ngang qua mặt và dựa cửa nhìn ra phía khoảng đồi mênh mông trước nhà.  Cái hình ảnh  mái tóc xõa dài ngang qua mặt ngày nào của chị cứ vô hình như cứa vào da thịt, bóp nghẹt trái tim tôi. Nên cõi lòng tôi lúc nào cũng trống trải, xót xa.

Ngày đó...cái ngày đó đã xa xôi lắm rồi, khi tôi còn là một thằng bé con, không đếm hết bao nhiêu lần bị bố đánh  vì cái tội ham chơi, tôi đã chạy đến tìm chị, rồi úp mặt vào ngực chị mà thổn thức, đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Cái ngày ấy, tôi có một cái tật là thích được úp mặt vào ngực chị để nghe chị đọc thơ, được chị xoa đầu mắng yêu tôi là :"cái thằng khóc nhè thế này thì lớn lên làm sao đi bộ đội được". Đến chết tôi cũng vẫn còn nhớ câu nói ấy của chị, nó cứ âm vang mãi trong đầu tôi, nó là động lực giúp tôi trưởng thành hơn mỗi khi gặp khó khăn trong cuộc đời. Chị nói con trai là phải kiên cường, chứ cứ khóc nhè như em thì làm được cái trò trống gì. Vả lại sau này chị đi lấy chồng thì lấy ai mà nũng nịu.  Thú thật, hồi bé, tôi thích nhất trên đời là được úp mặt vào ngực chị để nghe chị đọc thơ. Vì ngực chị ấm áp và thơm tho như mùi lúa chín, và êm như nhung và mềm như khăn bông. Độ ấy chị vừa mười tám, còn tôi mới bước vào mẫu giáo. Bởi xa quê hương đến nơi đất khách chỉ có hai bố con, nên thành thử tôi cảm thấy hẫng hụt và thiếu thốn tình cảm anh chị em, mẹ con, tình cảm làng xóm và cả bạn bè nữa.(Hồi đó thực tình còn phân biệt dân bắc, dân nam nữa), nên thành thử tôi cảm thấy rất cô đơn và lạc lõng giữa cái thành phố nhộn nhịp này, nhưng bù lại tôi đã có chị Vinh làm bạn với tôi. Đối với tuổi thơ của tôi như thế là đủ, thậm chí tôi còn cảm thấy hạnh phúc.
Rồi thời gian trôi, chị Vinh đi học đại học ở trong thành phố, về sau này tôi lớn dần lên, nghe nói chị đã lấy chồng ở tận Kiên Giang, kể từ đó chẳng bao giờ thêm một lần tôi được úp mặt vào ngực chị để nghe chị đọc thơ nữa...

Kể từ đó tôi ngày đêm nhớ đến chị, nhiều đêm tủi thân tôi khóc, không biết từ bao giờ tôi đã coi chị như chị ruột của mình, cũng có khi tôi coi chị như người mẹ của mình. Thực tình mà nói, chị Vinh chỉ là một người chị ở cùng tập thể trong cơ quan của bố tôi, song từ khi bước chân vào khu tập thể này tôi đã thân quí chị như hơn cả chị em ruột thịt. Mọi người trong khu tập thể này vẫn thường nhắc, cái thằng bé còi cọt là tôi lớn lên được đỏ da thắm thịt, phổng phao như ngày hôm nay là nhờ một phần công lao to lớn của chị. Ở trong cái khu tập thể này chị là người yêu thương, chăm bẵm tôi nhất. Chị lớn hơn tôi mười tuổi, thường hay cho tôi ăn, ru tôi ngủ bằng những bài thơ Hàn Mặc Tử. Nghe mọi người kể, thương tôi còi cọc, chậm lớn nên cứ sau mỗi trận mưa rào, chị thường hay ra bờ sông hai bên sườn đồi bắt cóc đem về nấu cháo cho tôi ăn.   Hồi đó trong bếp ăn tập thể thường hay độn sắn khô,độn ngô  hay bo bo, nhưng bao giờ sới cơm cho tôi chị cũng thường sới phần cơm trắng cho tôi nhiều hơn. Bên nhà chị có sáu chị em toàn là gái, thành thử chị lại càng dành tình thương cho tôi nhiều hơn. Lúc tôi lớn, đi đâu, làm gì  hễ gặp một người con gái nào tôi cũng đều thường so sánh với chị. Da chị trắng, mặt mày sáng sủa, thanh thoát, đức tính lại hiền lành dịu dàng. Do vậy, tôi cảm thấy chị như một nàng Bạch Tuyết trong truyện cổ tích, thành thử tôi cảm thấy không có một người con gái nào đẹp như chị. Nhưng đặc biệt hơn với những người khác là ở chị là nụ cười. Một nụ cười rộng mở, để lộ hàm răng trắng, đều tăm tắp, nụ cười của chị như bừng lên một thứ ánh sáng ấm áp.
Vậy mà có một hôm, chị từ thành phố về một mình với bộ dạng thất thểu. Lúc đó là buổi chiều. Nắng quái chiếu qua cửa sổ, nơi cái trong phòng tập thể mà chị vẫn hay thường ngồi. Tôi, như mọi khi, mang đến cho chị một ly nước lọc. Song, hôm ấy chị đã không cười, không nhìn tôi và nói cám ơn, như mọi khi...Chị lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cái bàn chị vẫn hay ngồi. Dáng ngồi cô độc và buồn bã. Tôi hỏi lại là chị có muốn uống nước lọc hay nước chè xanh? Chị giật mình quay lại, ngơ ngác. Tôi hỏi lại. Chị xua tay, lắc đầu: " Không! Cho chị một ly rượu, rượu trắng, rượu thuốc, rượu gì cũng được". Tôi lưỡng lự. Chị nhắc lại: cho chị một chai rượu, rượu gì cũng được. Tôi lần khân. Sao hôm nay lại uống rượu chứ không phải là nước lọc như mọi khi? Chị tỏ vẻ khó chịu :"Sao còn đứng đó! Nhanh lên!".Nhưng chị ở lại có một đêm, sáng sớm hôm sau chị vội vàng ra đi khi tôi chưa kịp hỏi địa chỉ. Chị luôn chơi trò đuổi bắt với tôi như thế. Đến tận năm thứ hai khi tôi nhập học, chị tìm đến khu nhà trọ tôi ở, chị bắt tôi phải về sinh sống với anh chị để chị tiện chăm sóc việc ăn uống cho tôi đỡ vất vả. Cái thằng con trai mười chín tuổi đầu như tôi khi đó đã đủ trưởng thành, biết kiềm chế cảm xúc và ý thức được bản thân mình. Tôi kiên quyết từ chối, dù rất muốn sống bên chị để được chị chăm bẵm như ngày bé thơ.
Nhưng rồi một đêm mưa to gió lớn, chị bỗng dưng tìm đến khu nhà trọ của tôi. Nhìn chị ướt sũng, khuôn mặt bợt bạt như hồn lìa khỏi xác, hai mắt sưng mòng vô cảm, tôi linh cảm có chuyện chẳng lành. Tôi nhìn thân xác chị, máu như đông lại, cổ họng ứ nghẹn. Chưa bao giờ tôi thấy lòng mình đau đớn như vậy. Chị ngồi bệt xuống góc phòng, miệng lẩm bẩm câu gì đó nghe như tuyệt vọng. Tôi thảng thốt, chị lẩm bẩm trong tiếng cười gằn giống như người điên:"Kết thúc rồi em ạ! Hắn đã lừa chị. Hắn đã giết chết niềm tin của chị...".
Chị nằm bẹp cả tháng. Khóc ròng. Người gầy rộc, xanh sao. Chồng chị, anh ấy đến bao lần tìm chị, là bấy nhiêu lần quỳ xuống xin chị tha thứ. Những người đàn ông hối hận, khi đó nhìn khuôn mặt họ thật thảm thương và tội nghiệp. Thế mà chị chẳng mảy may động lòng, chuyển tâm đổi ý. Chị chỉ nhìn trân trân vào bức tường, đôi mắt vô hồn ngây dại, lẩm bẩm câu gì đó nghe mang máng...hết rồi... Tôi hỏi chị còn yêu anh không? Sao mà không cho anh một cơ hội,...hỏi như thế , chứ tôi thừa biết chị vẫn còn yêu anh.... Yêu anh đến cháy lòng nên chị mới đau đớn như thế.
 Rồi thời gian trôi đi, bây giờ tôi đã là một anh phóng viên đi viết bài ở bãi biển Nha Trang trong một buổi chiều cuối năm, vô tình thế nào trong bức hình chụp về biển có hình ảnh của chị Vinh ở trong đó. Thật ngạc nhiên và tình cờ, bởi mái tóc che ngang mặt , đăm đắm nhìn ra phía biển xa thì quả đối với tôi không thể lạc đi đâu được. Nếu hôm ấy tôi không có mặt ở bãi biển Nha Trang thì chắc tôi đã lạc mất chị rồi.
Do tò mò nghề nghiệp, tôi đã điều tra nơi chị đang sinh sống.
Tôi đã tìm gặp anh xe thồ, chị bán hàng rong, cô tiếp tân ở các khách sạn trong cái thành phố biển đầy nắng và gió này, cuối cùng tôi đã tìm ra địa chỉ của chị.

Một buổi chiều mùa đông lạnh giá, theo địa chỉ tôi đã tìm đến xóm Cây Tràm, xã Vĩnh Thạnh Đông.
Phải đi tới hơn ba chục cây số bằng đường sông tôi mới tới được xóm Cây Tràm. Tôi đứng lặng người nhìn cái xóm nhỏ hiu hắt bên bờ kênh, quá ư nghèo nàn. Những mái nhà lợp lá dừa rách nát, thấp lè tè nằm rải rác hai bên bờ kênh.

- Bác ơi! Cho cháu hỏi thăm ở xóm này có cô nào tên là Vinh không ạ? Tôi hỏi khi gặp được một bà cụ chừng ngoài sáu mươi tuổi.

Bà cụ như sững lại:
Anh hỏi...Vinh...Vinh ...nào?

Tôi hơi lúng túng. Ngoài cái tên Trần Thị Vinh ra tôi không có thông tin gì thêm.
- Dạ ...Vinh...Trần Thị Vinh...đã từng sống  ở khu tập thể cuả cơ quan Sở Nội Vụ trên thành phố ạ!
Bà cụ giật nảy người lên run run, rồi như co rúm người lại.
-Vinh! Có phải cái Vinh con dâu tôi...? Nó theo chồng về đây đã được hơn mười năm rồi. Thế anh là...
Mặt bà lão chợt sa sầm lại làm tôi hơi hoảng. Một hồi lâu sau bà lão mới trấn tĩnh, mời tôi vào nhà.
Bà lão lập cập pha nước. Tay bà run run rót nước trà tràn cả ra miệng chén.

Bà lão nhìn tôi trân trối như dò xét. Một lát, bà đứng dậy bên cái ban thờ nhỏ ở giữa phòng khách, giở tấm vải đỏ che khung hình trên bàn thờ, rút mấy nén nhang định thắp... Lúc này tôi mới nhìn lên bàn thờ, thấy tấm ảnh của một người phụ chừng ngoài bốn mươi tuổi. Gương mặt đẹp nhưng toát ra một vẻ buồn u uẩn.Tôi không còn tin vào mắt mình nữa,miệng bật lên thành tiếng...chị...Vinh...Vinh...

Nó đấy!  Tôi hỏi khi không phải. Thế anh là ai...
Tôi không dám nói năng gì. Chờ cho bà lão ra ngồi ngoài hiên, tôi bần thần tiến lại gần bàn thờ, thắp ba nén nhang, cúi đầu kính cẩn vái chị.
À ra thế,...chị đã tha thứ cho anh, những trong lòng chị không được thanh thản...chị sống lầm lũi trong cái xóm nhà lá này, ru mình vào trong cõi váng lặng.

Chia tay cái xóm nhỏ, chia tay chị,...tôi xin bà cụ một bức hình của chị rồi ra về. Mỗi lần nhìn vào bờ vai, khuôn ngực chị, tôi đau nỗi đau khó gọi tên. Thi thoảng trong vô thức, tôi lại nhớ chị đến quặn lòng. Cảm giác ấm áp  và thơm tho như mùi lúa chín, và êm như nhung mềm như khăn bông, cứ bồng bềnh ... bồng bềnh...

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

Truyện ngắn- khi người đàn ông yêu- của : Mai Khoa Thâu


khi người đàn ông yêu- Truyện ngắn của : Mai Khoa Thâu


08/24/2012 04:42 pm
Khi  người đàn ông yêu                                                               
                                                                             
Truyện ngắn của:  Mai Khoa Thaâu




Một tuần nay, tối nào tôi cũng bắt gặp một phụ nữ mặc áo bà ba tím đi dạo một mình quanh ngã tư bùng binh của thành phố.
Lúc đầu tôi cũng không để ý, nhưng sau thấy nàng thật lạ lùng và nổi bật giữa đám đông, vì tối nào nàng cũng mặc áo bà ba tím. Trông nàng rất đỗi quen thuộc nhưng cũng rất đỗi xa lạ. Nàng là một tuyệt tác của tạo hóa. Dáng cao. Mái tóc đen óng ả xõa xuống bờ vai tròn lẳn. Nụ cười tươi rói luôn thường trực trên môi nàng. Những số đo lý tưởng mà bất cứ một cô gái nào cũng phải ước ao. Tuy nước da nàng không được trắng lắm, nhưng cũng không thể làm cho nàng xấu đi bởi nàng có một khuôn mặt thật cân đối, các đường nét thật hài hòa, sáng sủa. Phải công nhận nàng là một tuyệt thế giai nhân. Đứng trước nàng gỗ đá cũng phải rung động chứ riêng gì tôi. Thế rồi tôi liền lia ống kính của mình quay về phía nàng, bỗng nhiên một chiếc xe tải lù lù tiến thẳng vào tầm ngắm của tôi. Lẽ ra tôi đã có một bức ảnh hoàn chỉnh về nàng, thế mà...Sự phẫn nộ hiện rõ trên khuôn mặt tôi lúc đó, chưa biết làm sao, tôi loay hoay mãi mới gọi được anh xe thồ chỉ về phía xa đuổi theo tà áo tím. Thật không may cho tôi vừa đến ngã tư Sở Điện lực thì báo hiệu đèn đỏ. Tôi ngồi sau xe mà giống như ngồi trên một đống lửa. Đợi khi đèn xanh bật lên thì cũng là lúc bóng nàng mất hút trong dòng người.
Biết làm gì đây để tìm được nàng? Hình như nàng không phải là người của thành phố này? Sao nàng không có ai đi cùng, sao nàng luôn mặc áo tím? Những câu hỏi tại sao cứ xoáy vào đầu tôi. Đang nghĩ ngợi vẩn vơ bỗng tôi phát hiện ra chiếc cầu Trắng mà đường về phòng trọ của tôi lại ở đường Hoàng Diệu...Rõ là một người lẩn thẩn, nàng là gì của ta đâu mà sao ta lại quan tâm đến thế? Quay bước về, trời khuya lạnh lẽo lại vừa buồn và mệt mà tôi cảm thấy rất vui. Thế rồi một buổi tối kia, tôi không còn thấy nàng đi dạo qua ngã tư nữa. Tôi lo nghĩ: sao không thấy nàng đi dạo nữa, hay nàng có mệnh hệ gì? Tôi cứ chờ, chờ mãi bởi hình ảnh ấy, dường như là một hình ảnh cố hữu không thể thiếu được trong trái tim tôi. Nó đã giúp tôi vượt qua bao khó khăn, sóng gió của cuộc đời. Nó động viên tôi mỗi khi gặp khó khăn hay gặp chuyện buồn. Tôi đã gặp rất nhiều người nhưng hình bóng nàng vẫn biệt tín tăm hơi: Cõi lòng tôi như chơi vơi, tôi chạy đi tìm nàng nhưng hình ảnh tà áo tím ấy đã hơn một lần phản bội trái tim tôi. Tôi linh cảm như có cái gì đó đang rạn vỡ và dần tan vào trong cơ thể tôi, và càng làm cho lòng tôi thêm trống trải, cô độc như những cơn gió đầu đông lạnh lẽo đang dần thấm vào tận trong tim. Khiến cho trái tim tôi có một khoảng trống mông lung mà ở nơi đó không gì có thể bù lấp được. Vì thế mà trái tim tôi bỗng trở nên vô cảm trước bao người con gái khác. Mà nó chỉ run rẩy trước hình bóng một người. Người đó là cô. Cô đến như một tia nắng rọi vào nơi trái tim băng giá của tôi.
Hôm đó vào một ngày cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều, trời hửng nắng gió hiu hiu lạnh đang chuẩn bị đi chụp hình cho một đám cưới thì tự dưng nàng đến. Thế là tôi phải gọi điện nhờ một anh bạn đi chụp ảnh thay mình.
Nàng đến bất ngờ quá khiến lòng tôi phấn khởi và run rẩy, không biết mở đầu câu chuyện như thế nào, căn phòng thì bộn bề  toàn tranh ảnh cũng không còn nước uống để mời nàng nữa. Từ lâu tôi đã say mê lặn ngụp để đi cái đẹp, ghi lại những khoảng khắc của cái đẹp. Nhưng rồi tôi cũng phải thất vọng. Bởi những tấm hình qua tay tôi chụp nó đều trở nên nhợt nhạt, thô kệch, không có hồn. Thiếu sức sáng tạo. Chính sự sáng tạo mới làm nên những tác phẩm bất hủ. Bạn đồng nghiệp bảo tôi không có năng khiếu. Vì nghề chụp hình đâu chỉ là những bản sao chép. Mà là một sự sáng tạo của người cầm máy, chính sự sáng tạo mới cho ra những bức có hồn, có chiều sâu của cái đẹp...
Bỗng nàng cất tiếng:
- Nghe nói anh là một thợ ảnh cừ khôi của thành phố này?
Tôi ngượng chín mặt bởi sự tâng bốc của nàng.
- Không! Tôi chỉ là một anh thợ ảnh bình thường thôi.
Nàng ngước mặt lên nhìn tôi rồi cười ngượng nghịu. Tôi hỏi:
- Em từ đâu đến đây thì phải?
- Dạ em ở Thanh Mai.
- Ôi ! Thế thì đồng hương rồi!
Anh cũng từ Thanh Mai sang đây làm nghề chụp ảnh! Xin lỗi, tên gì nhỉ?
- Em tên Diễm Uyên!
- Còn anh là Thành, nhà ở đường Lê Hồng Phong. Trước lạ sau quen, nhà em ở đường nào, về Thanh Mai anh sẽ đến thăm em.
- Được rồi, về Thanh Mai, em sẽ đến thăm anh và cho anh địa chỉ. Mình còn nhiều dịp mà!
biết tôi chưa tin, nàng bảo tôi chụp cho nàng mấy kiểu ảnh để làm kỷ niệm...Thế rồi tôi và nàng đã có những ngày hạnh phúc tột đỉnh bên nhau ở thành phố này.
Chẳng có ai đi qua cuộc đời tôi như nàng. Khi tôi tỏ tình, nàng giơ năm ngón tay mềm mại chặn ngang lời nói của tôi, như không đồng ý. Nhưng tấm thân bé bỏng của nàng lại đổ ập vào lòng tôi. Đèn điện bỗng vụt tắt. Tấm áo ngủ của nàng mỏng manh rơi ra, nhẹ tênh như ánh trăng...
Sáng hôm sau,  nàng nói:
- Chiều nay em về, bây giờ mình chia tay ở đây, về Thanh Mai, em sẽ gặp anh, được không...
Từ ngày gặp nàng đến nay tôi đã bỏ bê công việc chụp ảnh ở thành phố để về Thanh Mai, về Thanh Mai lúc nào tôi cũng nhớ đến nàng. Tôi mong mỏi được nàng đến thăm, nhưng bóng nàng cứ"mù mịt mây khói", thị xã Thanh Mai thì mênh mông tôi biết nhà nàng ở đâu mà hỏi...
Thế rồi dịp may cũng đã đến. Một chiều đang lang thang trên phố, bỗng tôi trông thấy nàng ngồi trên một chiếc xe ô tô phóng vượt lên trên xe tôi. Tôi ngồi trên xe máy tăng ga bám riết, khổ nỗi đường phố đang lúc tan tầm xe cộ đông quá nên không tài nào áp sát được. Chỉ đứng nhìn từ xa. Cũng may, đến một ngã ba rất vắng thì bỗng chiếc ô tô dừng lại, rồi từ từ tiến đến cánh cổng sắt vào trong sân của một ngôi biệt thự. Tôi áp sát vào tận cổng và cẩn thận ghi số nhà rồi về. Ngồi trên xe mà lòng vui như hội, tôi cứ suy nghĩ miên man: Đúng là "trái đất quay tròn, chúng mình hai đứa sẽ còn gặp nhau"...
Ngay tối hôm đó, tôi hớn hở mừng vui cầm trên tay m ột bông hồng nhung tuyệt đẹp (mà tôi đã bẻ trộm của một nhà cùng phố, chờ cho trời tối hẳn tôi đem đến tặng nàng). Tôi chỉ là một anh thợ ảnh nghèo. Mà thằng chụp ảnh nghèo chỉ có thể làm tất cả bằng sự sao chép trên máy ảnh. Có thể đó chỉ là quan niệm của riêng tôi, vì tôi bất tài. Nhưng người đàn ông sinh ra chỉ để được khám phá một người đàn bà duy nhất, lúc đó anh ta trở thành vĩ nhân. Thời gian yêu nàng, tôi cảm thấy mình trở thành một con người thật, đôi khi suýt nữa trở thành một kẻ nổi danh. Thật là đáng thương cho những thằng đàn ông khi mà hắn đang yêu.
Trước dáng vẻ duyên dáng của nàng- Tôi tự dày vò tôi, tôi dày vò nàng bằng những suy nghĩ đang day dứt từng giây trong đầu. Tôi sợ nàng khinh tôi. Trời ơi! Vì sao khi yêu, người ta hay nghi ngờ những cái mà người ta tin tưởng nhất? Tôi không trả lời được. Chính vì vậy mà tôi đã ngu ngốc làm hỏng những phút giây đáng ra phải tuyệt vời bên nhau. Tôi đã ba mươi hai, nàng cũng không còn là cô bé ở tuổi ba mươi nữa. Vật mà, tôi đã xem nàng và tôi như hai đứa trẻ trong tình yêu...
Thứ bảy trời tối xầm, tôi phóng xe đi trong màn đêm nhập nhoạng, đến cổng, tôi dựng xe vào một bên rồi tiến sát đến bấm chuông, hồi hộp quá, mấy tấm hình và bông hồng nhung trên tay run lên. Nhà nàng có hai mặt tiền, một mặt quay ra phố, một mặt quay vào hẻm, trên ban công có nmoojt vài chậu cảnh. Đèn thủy ngân trong nhà bật sáng, tôi thấy bóng nàng đi lại trên gác.Cũng mái tóc đen mượt, cũng đôi môi đỏ mọng, cũng đôi mắt buồn mơ màng, cũng áo bà ba tím...Vậy mà bỗng dưng nó trở nên xa lạ đối với tôi.
Một lát sau, có tiếng chân từ trên gác xuống. Trong sân có tiếng xe máy nổ. Tôi vội lùi ra nấp tạm một bên cánh cổng. Cánh cổng sắt mở, một người đàn ông dắt xe đi ra và nàng kìa...đúng là nàng rồi...nàng đi theo sau tay dắt một bé gái khoảng bốn tuổi...
Ra đến cổng người đàn ông ngồi trên xe, quay mặt vào trong dặn với:
- Em ơi? Anh đi đây một lát! Khóa cửa cẩn thận vào, dạo này nhiều kẻ trộm lắm!...
Tôi đứng lặng người nhìn cánh cổng sắt lạnh lùng từ từ khép lại. Mấy tấm hình và bông hồng nhung đã rơi xuống đất từ lúc nào. Thì ra là vậy? Có nghĩa là từ trước đến nay nàng vẫn thường đùa với tình yêu như thế!
Tôi bỏ về, mặc kệ những ánh trăng nhợt nhạt đang nhập nhoạng phản chiếu trên khuôn mặt nàng...Con đường về nhà tôi trải đầy những chiếc lá vàng rơi lả tả trước mặt, tôi chợt thở dài...





































M
 oät tuaàn nay, toái naøo toâi cuõng baét gaëp moät phuï nöõ maëc aùo baø ba tím ñi daïo moät mình quanh ngaõ tö buøng binh cuûa thaønh phoá.
          Luùc ñaàu toâi cuõng khoâng ñeå yù, nhöng sau thaáy naøng thaät laï luøng vaø noåi baät giöõa ñaùm ñoâng, vì toái naøo naøng cuõng maëc aùo baø ba tím. Troâng naøng raát ñoãi quen thuoäc nhöng cuõng raát ñoãi xa laï. Naøng laø moät tuyeät taùc cuûa taïo hoaù. Daùng cao. Maùi toùc ñen oùng aû xoaõ xuoáng bôø vai troøn laún. Nuï cöôøi töôi roùi luoân thöôøng tröïc treân moâi naøng. Nhöõng soá ño lyù töôûng maø baát cöù moät coâ gaùi naøo cuõng phaûi öôùc ao. Tuy nöôùc da naøng khoâng ñöôïc traéng laém, nhöng cuõng khoâng theå laøm cho naøng xaáu ñi bôûi naøng coù moät khuoân maët thaät caân ñoái, caùc ñöôøng neùt thaät haøi hoaø, saùng suûa. Phaûi coâng nhaän naøng ñeïp nhö moät tuyeät theá giai nhaân. Ñöùng tröôùc naøng goã ñaù cuõng phaûi rung ñoäng chöù rieâng gì toâi. Theá roài toâi lieàn lia oáng kính cuûa mình quay veà phía naøng, boãng nhieân moät chieác xe taûi luø luø tieán thaúng vaøo taàm ngaém cuûa toâi. Leõ ra toâi ñaõ coù moät böùc aûnh hoaøn chænh veà naøng, theá maø… Söï phaán noä hieän roõ treân khuoân maët toâi luùc ñoù, chöa bieát laøm sao, toâi loay hoay maõi môùi goïi ñöôïc anh xe thoà chæ veà phía xa ñuoåi theo taø aùo tím. Thaät khoâng may cho toâi vöøa ñeán ngaõ tö Sôû ñieän löïc thì baùo hieäu ñeøn ñoû. Toâi ngoài sau xe maø gioáng nhö ngoài treân moät ñoáng löûa. Ñôïi khi ñeøn xanh baät leân thì cuõng laø luùc boùng naøng maát huùt trong doøng ngöôøi.
         Bieát laøm gì ñaây ñeå tìm ñöôïc naøng? Hình nhö naøng khoâng phaûi laø ngöôøi cuûa thaønh phoá naøy? Sao naøng khoâng coù ai ñi cuøng, sao naøng luoân maëc aùo tím? Nhöõng caâu hoûi taïi sao cöù xoaùy vaøo ñaàu toâi. Ñang nghó ngôïi vaån vô boãng toâi phaùt hieän ra chieác caàu Traéng maø ñöôøng veà phoøng troï cuûa toâi laïi ôû ñöôøng Hoaøng Dieäu…  Roõ laø moät ngöôøi laån thaån, naøng laø gì cuûa ta ñaâu maø sao ta laïi quan taâm ñeán theá? Quay böôùc veà, trôøi khuya laïnh leõo laïi vöøa buoàn vaø meät maø toâi caûm thaáy raát vui. Theá roài moät buoåi toái kia, toâi khoâng coøn thaáy naøng ñi daïo qua ngaõ tö nöõa. Toâi lo nghó: sao khoâng thaáy naøng ñi daïo nöõa, hay naøng coù meänh heä gì? Toâi cöù chôø, chôø maõi bôûi hình aûnh aáy, döôøng nhö laø moät hình aûnh coá höõu khoâng theå thieáu ñöôïc trong traùi tim toâi. Noù ñaõ giuùp toâi vöôït qua bao khoù khaên, soùng gioù cuûa cuoäc ñôøi. Noù ñoäng vieân toâi moãi khi gaëp khoù khaên hay gaëp chuyeän buoàn. Toâi ñaõ gaëp raát nhieàu ngöôøi nhöng hình boùng naøng vaãn bieät tín taêm hôi: Coõi loøng toâi nhö chôi vôi, toâi chaïy ñi tìm naøng nhöng hình aûnh taø aùo tím aáy ñaõ hôn moät laàn phaûn boäi traùi tim toâi. Toâi linh caûm coù caùi gì ñoù ñang raïn vôõ vaø daàn tan vaøo trong cô theå toâi, vaø caøng laøm cho loøng toâi theâm troáng traûi, coâ ñoäc nhö nhöõng côn gioù ñaàu ñoâng laïnh leõo ñang daàn thaám vaøo taän trong tim. Khieán cho tim toâi coù moät khoaûng troáng moâng lung maø ôû nôi ñoù khoâng gì coù theå buø laáp ñöôïc. Vì theá maø traùi tim toâi boãng trôû neân voâ caûm tröôùc bao ngöôøi con gaùi khaùc. Maø noù chæ run raåy tröôùc hình boùng moät ngöôøi. Ngöôøi ñoù laø coâ . Coâ ñeán nhö moät tia naéng roïi vaøo nôi traùi tim baêng giaù cuûa toâi.
              Hoâm ñoù vaøo moät ngaøy cuoái thu, laù ngoaøi ñöôøng ruïng nhieàu, trôøi öûng naéng gioù hiu hiu laïnh ñang chuaån bò ñi chuïp hình cho moät ñaùm cöôùi thì töï döng naøng ñeán. Theá laø toâi phaûi goïi ñieän nhôø moät anh baïn ñi chuïp aûnh thay mình.
Naøng ñeán baát ngôø quaù khieán loøng toâi phaán khôûi vaø run raåy, khoâng bieát môû ñaàu caâu chuyeän nhö theá naøo, caên phoøng thì boän beà toaøn tranh aûnh cuõng khoâng coøn nöôùc uoáng ñeå môøi naøng nöõa. Töø laâu toâi ñaõ say meâ laën nguïp ñeå ñi tìm caùi ñeïp, ghi laïi nhöõng khoaûng khaéc cuûa caùi ñeïp. Nhöng  roài toâi cuõng phaûi thaát voïng. Bôûi nhöõng taám hình qua tay toâi chuïp noù ñeàu trôû neân nhôït nhaït, thoâ keäch, khoâng coù hoàn. Thieáu söùc saùng taïo. Chính söï saùng taïo môùi laøm neân nhöõng taùc phaåm baát huû. Baïn ñoàng nghieäp baûo toâi khoâng coù naêng khieáu. Vì ngheà chuïp hình ñaâu phaûi chæ laø nhöõng baûn sao cheùp. Maø laø moät söï saùng taïo cuûa ngöôøi caàm maùy, chính söï saùng taïo môùi cho ra nhöõng böùc coù hoàn, coù chieàu saâu cuûa caùi ñeïp…
Boãng naøng caát tieáng:
Nghe noùi anh laø moät thôï aûnh cöø khoâi cuûa thaønh phoá naøy?
Toâi ngöôïng chín maët bôûi söï taêng boác cuûa naøng.
-         Khoâng ! toâi chæ laø moät anh thôï aûnh bình thöôøng thoâi.
Naøng ngöôùc maët leân nhìn toâi roài cöôøi ngöôïng nghòu. Toâi hoûi:
-         Em töø ñaâu ñeán ñaây thì phaûi?
-         Daï, em ôû Thanh Mai.
-         OÂi ! theá thì ñoàng höông roài!
Anh cuõng töø Thanh Mai sang ñaây laøm ngheà chuïp aûnh! Xin loãi, em teân gì nhæ?
-         Em teân Dieãm Uyeân!
-         Coøn anh laø Thaønh, nhaø ôû ñöôøng Leâ Hoàng Phong. Tröôùc laï sau quen, nhaø em ôû ñöôøng naøo, veà Thanh Mai anh seõ ñeán thaêm em.
-         Ñöôïc roài, veà Thanh Mai, em seõ ñeán thaêm anh vaø cho anh ñòa chæ. Mình coøn nhieàu dòp maø!
Bieát laø toâi chöa tin, naøng baûo toâi chuïp cho naøng maáy kieåu aûnh ñeå laøm kyû nieäm… Theá roài toâi vaø naøng ñaõ coù nhöõng ngaøy haïnh phuùc toät ñænh beân nhau ôû thaønh phoá naøy.  Chaúng coù ai ñi qua cuoäc ñôøi toâi  nhö naøng.  Khi toâi  toû tình, naøng giô naêm ngoùn tay meàm maïi  chaën ngang lôøi noùi cuûa toâi, nhö khoâng ñoàng yù. Nhöng taám thaân beù boûng cuûa naøng laïi ñoå aäp vaøo loøng toâi. Ñeøn ñieän boãng vuït taét.  Taám aùo nguû cuûa naøng moûng manh rôi ra, nheï teânh nhö aùnh traêng… Saùng hoâm sau naøng noùi :
-         Chieàu nay em veà, baây giôø mình chia tay ôû ñaây, veà  Thanh Mai, em seõ gaëp anh, ñöôïc khoâng…
                 Töø ngaøy gaëp naøng ñeán nay toâi ñaõ boû beâ coâng vieäc chuïp aûnh ôû thaønh phoá ñeå veà Thanh Mai, veà Thanh Mai luùc naøo toâi cuõng nhôù ñeán naøng. Toâi mong moûi ñöôïc naøng ñeán thaêm, nhöng boùng naøng cöù “muø mòt maây khoùi”,  thò xaõ Thanh Mai thì meânh moâng toâi bieát nhaø naøng ôû ñaâu maø hoûi…
   Theá roài  dòp may cuõng ñaõ ñeán.  Moät  chieàu ñang lang thang treân phoá, boãng toâi troâng thaáy naøng ngoài treân moät chieác xe oâ toâ  phoùng vöôït leân treân xe toâi. Toâi ngoài treân xe maùy taêng ga baùm rieát, khoå noãi ñöôøng phoá ñang luùc tan taàm xe coä ñoâng quaù neân khoâng taøi naøo aùp saùt ñöôïc.  Chæ ñöùng nhìn töø xa. Cuõng may, ñeán moät ngaõ ba raát vaéng thì boãng chieác xe oâ toâ döøng laïi, roài töø töø tieán ñeán caùnh coång saét vaøo trong saân cuûa moät ngoâi bieät thöï. Toâi aùp saùt vaøo taän coång vaø caån thaän ghi soá nhaø roài veà. Ngoài treân xe maø loøng vui nhö hoäi, toâi cöù suy nghó mieân man: Ñuùng laø “traùi ñaát quay troøn, chuùng mình hai ñöùa seõ coøn gaëp nhau”…
Ngay toái hoâm ñoù, toâi hôùn hôû möøng vui caàm treân tay moät boâng hoàng nhung tuyeät ñeïp (maøtoâi ñaõ beû troäm cuûa moät nhaø cuøng phoá, chôø cho trôøi toái haún toâi ñem ñeán taëng naøng). Toâi chæ laø moät anh thôï aûnh ngheøo. Maø thaèng chuïp aûnh ngheøo chæ coù theå laøm taát caû baèng söï sao cheùp treân maùy aûnh. Coù theå ñoù chæ laø quan nieäm rieâng cuûa toâi, vì toâi baát taøi. Nhöng ngöôøi ñaøn oâng sinh ra chæ ñeå ñöôïc khaùm phaù moät ngöôøi ñaøn baø duy nhaát, luùc ñoù anh ta trôû thaønh vó nhaân. Maø trong thôøi gian yeâu naøng toâi  caûm thaáy mình trôû thaønh moät con ngöôøi thaät, ñoâi khi suyùt nöõa trôû thaønh moät keû noåi danh. Thaät laø ñaùng thöông cho nhöõng thaèng ñaøn oâng khi maø haén ñang yeâu.
               Tröôùc daùng veû duyeân daùng cuûa naøng –Toâi töï daøy voø toâi, toâi daøy voø naøng baèng nhöõng suy nghó ñang day döùt töøng giaây trong ñaàu. Toâi sôï naøng khinh toâi.  Trôøi ôi! Vì sao khi yeâu, ngöôøi ta hay nghi ngôø nhöõng caùi maø ngöôøi ta tin töôûng nhaát? Toâi khoâng traû lôøi ñöôïc. Chính vì vaäy maø toâi ñaõ ngu ngoác laøm hoûng nhöõng phuùt giaây ñaùng ra phaûi tuyeät vôøi beân nhau. Toâi ñaõ ba möôi hai, naøng cuõng khoâng coøn laø coâ beù ôû tuoåi ba möôi nöõa. Vaäy maø, toâi ñaõ xem naøng vaø toâi nhö hai ñöùa treû trong tình yeâu…
 Thöù baûy trôøi toái xaàm, toâi phoùng xe ñi trong maøn ñeâm nhaäp nhoaïng, ñeán coång, toâi toâi döïng xe vaøo moät beân roài tieán saùt ñeán baám chuoâng, hoài hoäp quaù, maáy taám hình vaø boâng hoàng nhung treân tay run leân. Nhaø naøng coù hai maët tieàn, moät maët quay ra phoá, moät maët quay vaøo heûm, treân ban coâng coù moät vaøi chaäu caûnh. Ñeøn thuyû ngaân trong nhaø baän saùng, toâi thaáy boùng naøng ñi laïi treân gaùc. Cuõng maùi toùc ñen möôït, cuõng ñoâi moâi ñoû moïng, cuõng ñoâi maét buoàn mô maøng, cuõng aùo baø ba tím… Vaäy maø boãng döng noù trôû neân xa laï ñoái vôùi toâi.
Moät laùt  sau, coù tieáng chaân töø treân gaùc xuoáng.  Trong saân coù tieáng xe maùy noå. Toâi voäi luøi ra naáp taïm moät beân caùnh coång. Caùnh coång saét môû, moät ngöôøi ñaøn oâng daét xe ñi ra vaø naøng kìa… ñuùng laø naøng roài! … naøng ñi theo sau tay daét moät beù gaùi khoaûng boán tuoåi …
 Ra ñeán coång ngöôøi ñaøn oâng ngoài treân xe,  quay maët vaøo trong daën vôùi:
-         Em ôi!  anh ñi ñaây moät laùt! Khoaù cöûa caån thaän vaøo daïo naøy nhieàu keû troäm laém! …
Toâi ñöùng laëng ngöôøi nhìn caùnh coång saét töø töø kheùp laïi. Maáy taám hình vaø boâng hoàng nhung ñaõ rôi xuoáng ñaát töø luùc naøo.  Thì ra laø vaäy!  Coù nghóa laø töø tröôùc ñeán nay naøng vaãn ñuøa vôùi tình yeâu nhö theá!.
              Toâi boû veà, maëc keä nhöõng aùnh traêng nhôït nhaït ñang phaäp nhoaïng phaûn chieáu treân khuoân maët naøng … Treân con ñöôøng veà nhaø toâi traûi ñaày nhöõng chieác laù vaøng rôi laû taû tröôùc maët, toâi chôït thôû daøi …
                                                                                    M.K.T


Mai Ngân at 10/12/2012 12:09 pm comment
Bài viết của bạn hay và đầy cảm hứng đấy ...Chúc bạn luôn vui và bài viết phong phú nhé. [img]1[/img]
Mai khoa Thâu at 10/15/2012 08:23 am reply
cám ơn bạn, mong được đón bạn ở những bài viết khác
HỒNG CHIẾN at 09/11/2012 05:35 pm comment
Lâu lắm không thấy em lên , nhà cửa vắng ngắt vậy. Làm gì cũng phải có sự đam mê và học hỏi em ạ. Chúc em mọi sự như ý!
Mai khoa Thâu at 09/23/2012 10:21 am reply
cam on anh! Dao nay em ban, voi lai ko co cam hung de viet anh a! Em se co gang.

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

Truyện ngắn -Tìm về kỉ niệm







Tìm về kỉ niệm
- Truyện ngắn của Mai Khoa Thâu

Chiều nay đang lang thang trên phố một mình, nhìn những hàng cây rụng lá đứng trơ trụi dọc ven đường hứng chịu những làn gió lạnh buốt. Lòng thầm nhủ thế là mùa thu đã về. Nhưng mùa thu này đâu giống những mùa thu khác? Đâu phải mùa thu nào cũng đẹp, cũng quyến rũ? Hắn tự hỏi lòng mình như vậy khi về ngang cổng trường cũ, con đường xưa, bắt gặp những hàng cây quen, cái ghế đá dưới gốc cây ngọc lan trong kí túc xá. Lòng hắn buồn đến ngất trời.

Thời gian vun vút thoi đưa, thế là đã hai mươi năm rồi, đó là khoảng thời gian quá dài để cho con người ta quên đi mọi thứ, hay làm lại mọi thứ...nhưng chỉ có tình yêu là không thể xóa mờ theo năm tháng. Hôm nay hắn về lại trường xưa, chạm vào kí ức và kỉ niệm cũ cứ miên man tìm về.
Đó là một ngày đầu thu  và cũng là ngày đầu tiên hắn tình cờ quen Nhã Quyên  ở giảng đường đại học. Mái tóc mềm mại kiêu hãnh toát lên vẻ dịu dàng , rồi cả cái mùi hương  từ mái tóc tỏa ra cuốn hút hắn, làm cho hắn mê đắm, khiến hắn không thể nảo hiểu nổi? Hắn đã yêu Nhã Quyên ngay từ cái nhìn đầu tiên. Giọng nói dịu dàng và dáng người thon thả của Nhã Quyên đã làm cho hắn xao động. Nhưng cũng ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy, hắn đã chua chát nhận ra rằng: Nhã Quyên sẽ mãi mãi không bao giờ thuộc về hắn, vì các chàng trai theo đuổi nàng nhiều vô kể, và nghe nói đâu nàng đã đính hôn với một anh chàng thợ may ở thành phố này. Thế nhưng , sự thật phũ phàng đó cũng không thể ngăn được tình cảm của hắn và Nhã Quyên dành cho nhau. Nàng buộc phải nghỉ học vì , vì vị hôn thê của nàng đã biết mối quan hệ của nàng với hắn. Vị hôn thê của nàng không làm lớn chuyện, nhưng anh đã gặp hắn và đề nghị: Hãy đừng làm cho gia đình chúng tôi tan nát, hãy tránh xa cô ấy...Hắn đồng ý, nhưng điều đó không thể cấm được tình cảm của hắn dành cho nàng. Hắn cứ ngấm ngầm yêu Nhã Quyên, tuy trong lòng đau tê tái, buồn lắm, nhưng chẳng có gì có thể cắt nghĩa được là vì sao hắn lại yêu Nhã Quyên nhiều đến thế. Hắn là người có học, có chút địa vị trong xã hội , hình thức cũng khá và cũng từng được rất nhiều phụ nữ mến mộ, nhưng không hiểu sao dù đã hai mươi năm trôi qua mà hắn lại chỉ yêu có một mình cô.
Đang suy nghĩ miên man, bất chợt thằng bạn vỗ vào vai hắn , khiến cho hắn  giật mình.
- Ồ ông về khi nào sao không a lô cho bọn mình ra đón.
- Ủa Tỉnh văn k8 đó phải không? Mà ông làm gì ở đây?
- Khi ra trường mình không đi dạy mà đi du học ở nước ngoài ,5 năm sau mình về công tác ở trường này từ đó đến giờ. Sao tình hình ông và Nhã Quyên đã có với nhau mấy đứa con rồi... như chạm phải vết thương làm cho nỗi đau năm ấy ở trong lòng hắn lại trỗi dậy. Hắn không thể quên được Nhã Quyên khi Tỉnh hỏi thăm cuộc sống của hắn thế nào? Và Nhã Quyên bây giờ  ra sao?
Không cần phải hỏi, hắn cũng biết cô đang ở đâu trong cái thành phố trên cao nguyên này. Đó là một căn nhà xinh xắn ở cạnh một con đường lớn của một huyện miền núi. Hắn không muốn tìm, mặc dù trong lòng hắn còn rạo rực, hay đúng hơn hắn là một người sống bằng lí trí nên bây giờ đành phải ôm hận trong lòng. Hắn không dám gặp mặt cô vì cứ canh cánh trong lòng rằng mình là người có tội. Mà là kẻ có tội trong tình yêu thì có trả bằng cả cuộc đời của mình cũng không bao giờ hết tội. Do vậy, hắn không dám nhìn lại kỉ niệm xưa- trở lại con đường cũ. Hắn biết trong lòng cô còn tình yêu đối với hắn vẫn còn nguyên vẹn như thuở nào. Nhưng có điều, đã bước đi qua những con đường cũ rồi không bao giờ có lần trở lại. Và có những cánh cửa không bao giờ  còn mở nữa dấu vẫn có người kiên trì đứng gõ suốt đêm. Thế nên, hắn và cô đã chia tay nhau vào một độ cuối thu khi lá ngoài đường bay theo ngọn gió.
Có những cuộc tình khởi đầu từ những cái nhìn không chớp mắt, hay là những bức thư tỏ tình bằng những lời đường mật, hoặc chí ít là những món quà đắt tiền. Nhưng tình yêu của hắn và cô lạ lắm, khởi đầu quá trình chinh phục sự kiêu hãnh của cô là những bài thơ tình.
Ngày đó trong dãy nhà C3 của khu kí túc xá ai ai cũng biết hắn yêu cô như yêu tất cả bầu trời này. Nhã Quyên là người đầu tiên hắn yêu trong đời. Ngay từ giây phút đầu tiên hắn gặp Nhã Quyên dưới chân tượng đài Lý Tự Trọng trước giảng đường, hắn đã biết rằng trái tim mình đã xiêu lòng thực sự. Không xiêu lòng sao được, với mái tóc hoe vàng mềm mượt bồng bềnh toát lên sự kiêu hãnh. Giọng nói nhẹ như tiếng gió, đôi mắt trong như nước hồ thu. Hôm đó dưới chân tượng đài Lý Tự Trọng rất đông người, hắn cầm túi xách tung tăng đến trường nhập học. Lần đầu tiên xa nhà đối với gã trai nhà quê như hắn cái gì cũng lạ, cũng ngại ngùng, may thay hắn gặp cô...hắn bước tới chỗ cô:
- Chị ơi! Cho tôi hỏi phòng 7 của dãy nhà C3 nằm ở chỗ nào ạ?
Nhã Quyên suýt bụm miệng cười khi được gọi bằng "chị", cô trả lời tỉnh bơ:
- Em đi thẳng đến căng tin rồi rẽ trái đến dãy nhà đầu tiên.
Không phải cô cười mà là hắn cười.
- Xin lỗi nghe. Tưởng Nhã Quyên... khóa trước, ai ngờ lại cùng lớp.
Hắn đã nhanh mắt đọc được  tên cô trên bảng tên. Chỉ tại bác đưa thư đến trễ nên hắn đã nhập học muộn mất một tuần.

Thế rồi năm đầu tiên trôi qua hắn và cô quen nhau và trở thành "bồ của nhau" là một điều tất yếu. Cuộc sống học hành có thêm chút hương vị của tình yêu khiến cho mọi vật giường như mới mẻ hơn, sáng tươi hơn và có ý nghĩa hơn.
Hắn không giải thích được cô có gì hơn các cô gái khác trong cán cân hạnh phúc. Như có câu thơ trong một bộ phim mà đến bây giờ hắn còn nhớ mãi: Ta đã từng yêu như lửa cháy/ Bó tay nuối tiếc nước mắt rơi. Bạn bè đã từng khuyên hắn đừng lao đầu vào tình yêu một cách ngu xuẩn. Nhưng hắn cứ bỏ ngoài tai, cứ lao đầu vào tình yêu như một con thiêu thân. Dẫu biết cô đã có đính ước, dẫu có vẫy vùng trong ánh và cử chỉ ngọt ngào và cả những nụ cười như mê hoặc của cô. Nhưng 5 năm quen nhau, cho đến khi hắn rời khỏi giảng đường trường đại học là một dấu chấm hết. Một sự tan vỡ trong lặng lẽ và những giọt nước mắt. Hắn là một người thích phiêu lãng, còn cô có gắng của gia đình và chỉ có tình yêu thôi thì chưa đủ, để đưa cô đến những bến bờ hạnh phúc nơi xứ lạ. Thế nên, có một mùa thu cuối cùng như thiêu đốt lòng hắn khi nghe những tiếng ve sầu cứ lao xao trên những hàng cây, và cả những sắc phượng đỏ kia đến chói chang cả lòng người. Có một mùa thu tan nát lòng hắn  như thế khi nghe tin cô cùng gia đình trở về sinh sống  ở một huyện miền núi xa xôi trên mảnh đất cao nguyên này.
Chỉ còn lại một mình hắn với những kỉ niệm buồn mênh mang và một nỗi đau xa lìa. Hắn đã gặp một người con gái khác trong tình yêu mến, với sự nể phục và bất chấp. Hắn muốn quên đi một bóng hình bằng một bòng hình khác. Ngược lại, cô chỉ vì tình yêu đã không so bì thiệt hơn, rằng trái tim đã thuộc về hắn mãi mãi.
Một mùa thu nữa lại về khiến cho lòng hắn càng khó nguôi quên mối tình đầu. Hắn ngày đêm buồn bã âm thầm sống trong kỉ niệm của ngày xưa, cứ như thể có bóng dáng của cô nhìn hắn ở đâu đó.

Hôm nay tha thẩn một mình trong khuôn viên kí túc xá của trường xưa lòng hắn bỗng xót xa vô tận, một sự lầm lỡ ân hận mãi không thôi...Mỗi trái tim đều có nhịp đập riêng của nó...

Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013

truyện ngắn- Hương


  • Hương


truyện ngắn của Mai Khoa Thâu


Hương ngồi lặng im như hóa đá. Mắt đăm đắm nhìn ra phía khu rừng xa tít tắp, lòng xốn xang tự hỏi: Anh đang ở đâu, giữa bạt ngàn rừng cây kia? Anh có nhớ đến cô không? Anh đang làm gì? Anh có biết giờ này có một người con gái đang ngồi một mình trên đồi vắng, lòng đầy ân hận và đang cầu xin anh tha thứ không? Trong nỗi chờ mong khắc khoải, cô ước ao có một phép mầu nhiệm nào đó đưa anh trở về với cô. Thật đau đớn làm sao khi mọi cố gắng của cô giờ đây đều trở lên vô nghĩa. Cô thật dại khờ, ngốc nghếch...


Hương gục đầu trên bàn, đôi vai thon gầy rung lên. Nước mắt đầm đìa rơi trên tờ giấy. Cô muốn viết , viết thật nhiều, viết suốt đêm tất cả vui buồn khao khát yêu đương đè nén, chất chứa trong lòng  cô từ trước đến nay. Trong những giây phút ngắn ngủi gặp anh cô đành câm lặng, hay nói đúng hơn cô chưa thể thốt ra được...
Anh có đôi mắt thật hiền, cái dáng thư sinh được mặc vào một bồ đồ công nhân trông ngớ ngẩn làm sao ấy!
Chuyện đó sảy ra đã lâu rồi... Ngọn gió chợt thổi qua, ngọn đèn phụt tắt. Hương vẫn ngồi im như hóa đá. Kỉ niệm thuở nào ùa về bồng bềnh, bồng bềnh như ngọn gió...
Lần ấy Hương cùng mẹ về Nha Trang thăm người thân đang ốm nặng, đang đi qua địa phận Dak Nông thì xe khách bị hỏng máy, đành nghỉ ở dọc đường, vậy mà số phận đã mỉm cười...trên chiếc xe U oát chỉ có ba người, hai mẹ con Hương thì khỏi phải nói, riêng người lái xe vẫn im lặng thỉnh thoảng lại thở dài như có tâm sự. Anh đốt thuốc liên tục, xe vượt qua địa phận Dak Lak - Mẹ Hương hỏi người lái tên gì?
- Dạ thưa bác cháu tên Thắng lái xe cho quân đoàn 3 ạ!
Hương thắc mắt liền hỏi lại: -ủa anh là bộ đội sao mặc đồ công nhân?
- Thưa cô, tôi là công nhân quốc phòng ạ!
Tiếng trả lời trịnh trọng của người lái xe hòa vào tiếng sóng ầm ì của thành phố biển Nha Trang . Xe dừng lại một quán ăn bình dân ở cuối đường Trần Phú. Thắng đi sách nước đổ vào mui xe, hai mẹ con Hương lấy khăn ra lau mồ hôi, đột nhiên có một tên cướp, giật cái túi sách của Hương, cũng vừa lúc bạn anh ra khỏi quán thấy thế anh liền đuổi theo tóm cổ được tên cướp, tiếng lạt lộ của anh bộ đội  như lời cảnh cáo tên cướp. Lập tức có hai tên đồng bọn nhảy sổ vào anh, hai tên cầm dao chúng đâm anh túi bụi, một tay anh gạt ra tay kia giơ nắm đấm như tia chớt vào mặt chúng , anh xoay người vút một cái không may tên thứ hai đã kịp né tránh, anh lộn hai vòng nằm bất động, từ miệng anh một vệt máu đỏ chảy ra. Hương hét lên bước ra khỏi quán và chạy về phía anh bộ đội. Cái thằng từ nãy đến giờ vẫn khoanh tay đứng ngoài liền chạy theo túm lấy  tóc Hương giật mạnh-cô té xuống cạnh anh, cũng cái thằng có râu mép ấy cúi xuống đưa bàn tay hộ pháp nâng cằm Hương lên. Hương bỗng nghe "hự ...ư" một cái và tên râu mép văng ra xa hai mét nằm xõng xoài, hai thằng cầm dao liền xộc tới cô thấy Thắng xoay mình vút một cái -tên thứ hai té ngửa, nhưng đồng thời một bên tay áoThắng cũng rách toạc và đẫm máu. Liền lúc đó còi hụ vang lên các anh công an bắt gọn bọn chúng . Cô thấy mặt Thắng tái nhợt Hương cùng hai anh cảnh sát dìu anh ra xe đến bệnh viện. Bà mẹ Hương đứng chết lặng-qụy hai chân bên đường miệng lắp bắt - hai tay gầy guộc chắp trước ngực.
Hương lấy vội chiếc khăn mùi soa của mình lau máu và rít chặt vết thương cho Thắng. Bốn bề im lặng nhìn mấy anh công an dẫn bọn cướp về Phường.
Thế là những ngày tiếp sau đó Hương và mẹ ở lại thành phố Nha Trang chăm sóc cho Thắng, hai mươi ngày sau Thắng phục hồi sức khỏe mau chóng. Tuy nhiên anh cũng cần phải điều trị một thời gian nữa theo yêu cầu của bác sĩ.
***
Hôm mẹ con Hương đón xe về Bình Dương . Thắng đưa ra tận bến xe. Hương ngậm ngùi bước lên xe khách ...cô ngoảnh đầu lại  nói với Thắng : gọi điện luôn cho em nhé.
- Nhất định! Nhất định Hương ạ!
Một sức mạnh vô hình làm Thắng choáng váng, anh bỗng ôm ghì lấy Hương !
Hương gục đầu vào vai anh, nước mắt giàn giụa...
Khi nào bình phục sức khỏe , anh sẽ lên thăm em.
-Hương ngước đôi mắt tròn đẹp mong ước nhìn anh, miệng thì thầm.
- Em sẽ đợi ! Em chờ anh!
***
Bằng linh cảm của một người con gái, cô biết anh đã yêu cô. Anh nhiệt tình, chu đáo, và cư xử rất biết điều. Cô đọc được trong ánh mắt anh lời yêu thương nồng nàn, mãnh liệt. Bên anh cô cảm nhận rất rõ nhịp đập trái tim mình.  Có lần anh nói với cô: anh mê ngắn loài hoa cúc quỳ dại, bởi vì nó vừa bình dị lại vừa kiên cường, luôn hướng về phía mặt trời, và cái màu hoa  vàng ấy vừa dịu dàng vừa kiêu hãnh như cô vậy. Xa anh, cô bắt đầu thấy nhớ. Nhưng vốn tính hiếu thắng, lại thích thử xem anh yêu cô đến mức độ nào, nên cô hay giở trò để thử thách tình yêu, sức chịu đựng, lòng kiên nhẫn của anh. Nhiều lần đi chơi anh định nói lời tỏ tình , thì cô cố tình đánh trống lảng, hay trêu chọc anh câu gì đó, để rồi sau mỗi buổi đi chơi về, câu trả lời vẫn luôn bỏ ngỏ...
Mỗi lúc xa anh, nhận được điện thoại hay tin nhắn của anh là cô trả lời ngay. Những dòng tin nhắn tràn ngập nỗi nhớ. Nhưng khi gặp anh, cô làm như cô và anh chưa nói gì với nhau. Có lần anh hẹn cô đi chơi, nhưng cô giả vờ quên rồi vô tư đi với đám bạn, không để ý gì đến nỗi nhớ, nỗi khổ sở và sự bối rối  của anh. Thậm chí nhiều lúc nửa đùa, nửa thật, cô còn giới thiệu bạn trai của cô bạn thân là người yêu của cô để thử xem anh có phản ứng gì không? Nhiều lần như thế , anh chỉ im lặng không nói gì.
Thế rồi bẵng đi một thời gian, cô không nhận được điện thoại hay một dòng tin nhắn của anh. Vốn đã quen với sự quan tâm, gần gũi, những cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn hằng ngày của anh, cô thấy lòng mình trống vắng làm sao. Nhiều lần cô định điện thoại, nhắn tin cho anh. Nhưng cô lại tự nhủ: Khoan hãy vội. Chắc là sẽ đến ngay ấy mà. Rồi một ngày, hai ngày, mười ngày trôi qua, anh vẫn im lặng. Cô thấy trong lòng đầy lo lắng, bất an. Hay nói chính xác hơn là cảm giác thiếu vắng và nhớ nhung anh đến lạ kì.
Không kiềm chế được nữa, cô gọi điện cho anh, điện thoại ngoài vùng phủ sóng. Cô chạy đến tận đơn vị của anh ở Nha Trang, thì biết tin anh đã xung phong ra đảo Trường Sa lớn.
Một tháng sau khi đang lang thang trên đường, cô nhận được dòng tin nhắn ngắn ngủn: Anh vẫn mãi là một thằng ngốc phải không em? Cô sững sờ chết lặng. Lần đầu tiên trong đời cô hiểu thế nào là mất mát, nỗi trống trải,  cô đơn,. Cô đang trả giá cho sự hiếu thắng, thích làm tổn thương người khác, nhất là những người mình yêu thương nhất. Cô đã đùa giỡn với tình yêu của anh, lừa dối với chính bản thân mình.

Để rồi... Hương mệt mỏi đứng dậy đi ra ngoài. Trăng cuối tháng vàng ối một khoảng trời phía tây.
Mẹ Hương hình như cũng không ngủ? Bà hiểu nỗi niềm của con gái.
- Tội nghiệp! Bà khẽ nói một mình và tìm công tắc bật điện. Khi  Hương trở vào, bà nhỏ nhẹ: khuya rồi con ạ, ngủ đi lấy sức mai còn đi dạy, mấy hôm nay mẹ thấy con thường ít ngủ. Hương không nói gì cứ nhìn ra khoảng đồi bao la trước mặt nhà  mà suy nghĩ mông lung...
- Thôi! Thì cũng vì công việc, chứ nó có quên mẹ con mình đâu?
Hương im lặng không trả lời mẹ.
- Mà hình như mày viết thư cho nó phải không?
- Cũng nên thế con ạ! Bởi nó đi công tác tận đảo xa thiếu thốn tình cảm lắm.
Hương lại đi ra sân. Bầu trời trắng bợt. 
Đằng đông ảo ảnh của bình minh đang hiện ra mơ hồ...

truyện ngắn - Người rừng

Người rừng

Truyện ngắn của Mai Khoa Thâu

Hắn đã rời xa quê đến mảnh đất này sinh sống nghe đâu dễ chừng cũng đã hơn bốn mươi năm. Bốn mươi năm là một khoảng thời gian quá dài so với một đời người. Hắn ở đâu đến đây không ai biết, chỉ biết từ khi mọi người đến vùng đất kinh tế mới này đã thấy hắn rồi.
Hắn tên gì cũng không ai hay. Mới đầu người ta còn tò mò, hay để ý, nhưng sau rồi dần cũng quen với sự hiện hữu của hắn. Rồi thời gian trôi đi cái tên Người rừng đã trở thành quen thuộc với với cuộc sống của bà con xóm núi này.
Trời Tây Nguyên vào những ngày tháng chín mưa tầm tã, mưa xối xả, như xoáy vào lòng người đầy tâm trạng. Nhất là những người mới đến đây lần đầu như tôi, cứ  thấy bồi hồi không thể nào ngủ được.
Nửa đêm. Chợt tỉnh giấc. Nghe tiếng mưa rơi, tự nhiên trong lòng tôi lại trào dâng một nỗi  buồn man mác. Tôi chui ra khỏi màn, mở toang cửa sổ, nhìn ra cánh rừng trước mặt, chẳng thấy gì ngoài một màn đêm loáng loáng nước. Đi tới đi lui hoài trong căn chòi chừng một tiếng đồng hồ, bất chợt tôi nhận ra hình như có bóng người lao đi trong mưa...Tôi tìm vội bật lửa thắp đèn. Có ánh sáng, anh bạn Y KLen không ngủ được liền bật dậy, nói vọng ra:
- Sao? Không ngủ được à! Hay lại nhớ ánh đèn phố thì rồi.
- Ừ, lạ giường, lạ cảnh vật lòng tao thấy nôn nao thế nào ấy, không tài nào chợp mắt được.
- Mà Y KLen này, ở đây tao thấy lạ lắm, trời mưa xối xả như thế mà lại có một người đàn ông cứ lầm lũi đi ngoài mưa, miệng lẩm bẩm câu gì ấy.
- Đó là hắn  đấy.
Tôi trố mắt ngạc nhiên hỏi lại, hắn  là ai vậy?
-Tao cũng không biết nữa, chỉ biết lũ làng gọi hắn là Người rừng, thì gọi vây thôi.
Thấy tôi ngơ ngác tỏ vẻ không hiểu.
Y KLen tiếp lời:
Chuyện thế này: Trước đây cái xóm núi này chưa có, khu vực này chỉ toàn là một bãi cỏ lau dài chừng năm cây số. Hai bên sườn đồi kia là rừng gỗ hương cổ thụ, xanh um, khép tán. Nghe đâu đây là khu căn cứ H9 ngày xưa thì phải. Sau khi giải phóng Buôn Ma Thuột người dân vào đây định cư để giữ rừng nguyên sinh.
Do vây, cái xóm núi nhỏ này được hình thành từ đấy. Cái xóm núi này chỉ có mười hai căn nhà nhỏ bé, xinh đẹp, dài chừng một cây số. Từ quốc lộ 26 đi vào chừng hơn sáu mươi cây số theo một con đường mòn. Mùa mưa thì lầy lội, trơn trượt. Mùa khô thì mù trời bụi đỏ. Hai bên đường là hai hàng hoa cúc quỳ xanh um, khoe những bông hoa vàng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời. Đi giữa lòng đường nhìn thẳng ta có cảm giác như đi vào cung điện dát vàng của Nga Hoàng.
Xóm núi nằm song song với một con suối trong vắt, êm đềm, chảy suốt quanh năm. Bên kia suối là dãy núi Chư Yang Sin hùng vĩ , điểm xuyết những màu xanh đỏ của lá rừng. Dưới chân núi là rừng lồ ô mọc tua tủa như những ngọn giáo chống trời mà lên.
Cái xóm núi này có một lớp học nhỏ, ngày nào cũng có trẻ con đến học. Gọi là lớp học chứ thực ra chỉ là một cái chòi canh rẫy tuềnh toàng không có bàn ghế, chỉ có độc nhất một tấm bìa gỗ dựng đứng để làm bảng, và phấn là những hòn than đen đốt ra từ cây gỗ. Và đây cũng chính là chỗ làm việc, là nơi kiếm sống của một con người xem chừng có vẻ dở hơi, khờ dại, phiêu bạt từ đâu đến, không ai biết được chỉ quen gọi thầy giáo là người rừng.
Học trò ở cái lớp học này cũng rất đặc biệt. Đứa thì cõng em, đứa thì chưa mặc quần, đứa chân đất, mặt mày nhem nhuốc, mắt gèn mũi chảy. Nhưng đôi mắt thì rực sáng khát khao học cái chữ. Những nụ cười nắc nẻ sảng khoái khi nghe được những điều ưng ý trong bụng, hay khi viết được một cái chữ nào đấy. Chúng đến đây chủ yếu là để nghe, đôi khi cũng được thầy giáo cầm tay đưa từng nét chữ run rẩy trên bảng sao mà khó quá. Bởi bàn tay cứng cáp chai sạm, vì hàng ngày chúng chỉ quen với việc bẻ ngô, nhổ sắn, chặt củi mà thôi.
Trong cái xóm núi này ai cũng biết hắn, bởi vì hắn là thầy giáo của cái lớp nhỏ ấy. Thật tội nghiệp! Hắn ta điên mà lại hiền khô. Ngay cả khi lên cơn hắn cũng chưa bao giờ chửi bới hay đánh đập ai. Mà  chỉ là đi một mình ngoài trời bất kì trời nắng hay mưa, đêm hay ngày. Miệng lẩm bẩm câu gì đó không ai biết được . Đó là khi hắn mê, còn khi hắn tỉnh thì hắn thường hay giúp đỡ mọi người bất kể công việc gì. Dưới bàn tay khéo léo của hắn mọi công việc đều trở thành đơn giản. Thành thử cư dân trong cái xóm núi này tất thảy đều tin tưởng gởi gắm con em mình cho hắn dạy, và ngầm bảo nhau rằng phải có trách nhiệm góp công, góp của nuôi dưỡng hắn. Thấy hắn sống cô đơn mấy chục năm nay mọi người ai ai cũng đều thương. Nhìn hoàn cảnh của hắn, ai cũng ái ngại. Đôi khi bắt gặp hắn cười khúc khích, hay ôm mặt khóc rưng rức khó mà ai cầm lòng được. Thấy hoàn cảnh của hắn như vậy không phải là không có người thương. Cũng đã có một cô sơn nữ  xinh đẹp trong cái xóm núi này đan tâm tình nguyện đến sống với hắn để chăm sóc cho hắn. Nhưng đến lúc ấy hắn lại bỗng trở nên tỉnh táo lạ thường, hắn nói:
- Tôi bị di chứng của chất độc màu da cam, thân tàn ma dại rồi, tôi không muốn ai phải khổ thêm nữa! Tôi căm thù thằng Mĩ, căm thù chiến tranh.
Nghe kể đến đoạn này tôi cảm thấy thương hắn quá, thương hắn đến vô cùng.
Trời sáng, tôi liền giục Y Klen đưa tôi đến nơi ở của hắn. Đó là một khoảng đất rộng nằm ngay sát bờ suối, có một cái hang đá to và dài, có một lối đi vào cửa hang đá rộng chừng hai mét, phía trên miệng hang đá có hai cây đa và cây si cổ thụ mọc liền nhau.
Vách nhà là những tảng đá to và rộng, mái nhà là gốc và rễ cây đa và cây si.
Không hiểu sao, tôi cứ hình dung ngôi nhà của hắn rất giống như ngôi nhà của chàng Thạch Sanh trong truyện cổ tích.
Qua lời  của những người già trong cái xóm núi này kể lại rằng: Trước đây, hắn là một chàng sinh viên văn khoa từ ngoài Bắc xung phong vào miền Nam chiến đấu chống Mĩ cứu nước. Hắn yêu tha thiết một cô gái Ba Na. Nhưng cô gái bị bọn biệt kích bắt đi để dụ hắn  ra hàng, nhưng hắn  kiên quyết không chịu đầu hàng địch. Rồi sau đó khoảng một tháng sau hắn  sa vào tay địch, bọn chúng tra tấn hắn đến ngất sỉu, thành thử sau lần bị tra tấn của kẻ thù hắn trở thành kẻ ngớ ngẩn.
Nhưng cũng có người lại kể khác. Họ nói có lần thấy một bà lão hiền từ phúc hậu tự xưng là mẹ hắn đi tìm con trai. Bà khóc kể lại rằng: "Cháu nó đang là sinh viên văn khoa Trường đại học sư Hà Nội năm thứ 2, nhưng năm 1964 nghe tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc, cháu nó xung phong lên đường nhập ngũ đi B, chiến đấu ở chiến trường Tây Nguyên, đến năm 1971 thì bị giặc bắt và tra tấn ở nhà tù Buôn Ma Thuột, chúng tra tấn cháu đến chết đi sống lại, sau đó biến chứng thành viêm màng não. Cháu mắc bệnh tâm thần từ ấy. Rồi cháu đi biệt vào rừng không ai biết, tưởng cháu đã chết, đơn vị đã báo tử về quê, sau này có đồng đội nói gặp cháu gần kho đạn ở H9, thuộc chiến trường Tây Nguyên. Đến mãi tận năm 1975 khi đất nước ta giải phóng hoàn toàn miền Nam thống nhất đất nước, gia đình mới có điều kiện đi tìm cháu. Nhưng khi vào đây thì cháu lại trốn, ít gặp được. Lúc tỉnh, tôi khuyên mãi, nài nỉ mãi mà cháu đâu có chịu về quê, nó nói là đơn vị phân công cháu ở lại giữ kho đạn, nên cháu không thể về được... Trời ơi! Chiến tranh đã lùi xa hơn ba mươi năm rồi mà con tôi vẫn còn ... "
Mẹ anh đến đây đón anh về. Người mẹ nào mà chẳng thương con, cho dù là đứa con tật nguyền hay khờ dại. Đằng này hắn lại là một người tri thức- một anh bộ đội Cụ Hồ, hi sinh tuổi thanh xuân của mình cho đất nước.
Đến bây giờ hắn đã trở thành người thiên cổ, đã trở về với đất mẹ miền Bắc thân thương, nhưng trong lòng mọi người ở cái xóm núi này hắn- Người rừng ơi!-Anh luôn hiện hữu là một hình tượng đẹp của anh bộ đội Cụ Hồ trong lòng đồng bào các dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên.

Trong một chuyến đi công tác, tôi có dịp về thăm khu căn cứ H9. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy ở cái hang đá mà đồng bào dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên  quen gọi với cái tên thân thương- Nhà của người rừng có treo một bức thư pháp một bài thơ: Nhớ Rừng, mà nghe nói tác giả không ai khác chính là người rừng:

Nhớ Rừng
Đêm mưa tuôn giữa đại ngàn
Nghe triền thác đóng rêu xanh mất rồi
Thương đồi cây gãy tả tơi
Thương loài hổ, báo khóc lời tâm can
Rừng ơi! Sinh-Tử âm thầm
Ngàn năm gió bụi, nụ mầm hư vô
Ngẹn ngào dòng suối đã khô
Ngẩn ngơ muông thú đi vô...nhà hàng!
Nhớ rừng một kiếp bẽ bàng
Hồn cây, hồn núi, dã tràng... gió mưa
Trơi ơi! Thương mấy cho vừa
Tiếng chim tan tác biết về nơi đâu
Bao giờ mới thấy rừng sâu
Người ta đã phá từ lâu lắm rồi
Nhớ rừng hết đứng lại ngồi
Thương cho một kiếp luân hồi...
                                                  rừng ơi!


Nhà của người rừng bây giờ có một bát hương ngày đêm khói tỏa nghi ngút mà lòng tôi se sắt lại, lung linh một màu huyền thoại.
 Có một cô gái Ê đê đang chắp tay khấn vái, thì ra cô bé chính là một trong những học trò của "người rừng" vừa thi đỗ đại học về đây khấn bái tạ ơn thầy.

Đêm nay, trời trở lạnh. Trằn trọc mãi tôi không thể nào ngủ được, tôi thức dậy quấn chăn quanh mình ngồi vào bàn viết. Không hiểu sao tôi viết về "hắn", cho "hắn? Người rừng ơi! Người rừng ơi!Anh mãi là một anh hùng trong lòng tôi và trong  lòng đồng bào các dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên. Anh đã sống một cuộc đời oai hùng không uổng phí, tấm gương của anh vẫn không bị  người đời lãng quên, khinh thị mà đã hồi sinh cho đất nước nở hoa.


Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013

truyện ngắn- Thầy Lộc- của Mai Khoa Thâu



Hình ảnh: HÃY ĐỂ CHÚNG TÔI YÊN
 
Cơn bão lớn đang vần vũ ngoài khơi
Biển trong này vẫn lặng
Sân trời lát vầng hoa mây viền nắng 
Ngày dường như bình yên 

Phụ nữ trở về nhà, bếp lửa nhóm lên 
Đàn ông chơi thể thao, đánh cờ, đọc báo
Trẻ em ríu rít tan trường, người già thong dong bước dạo
Chiều dường như bình yên

Chị lao công dừng tay nghỉ dưới quầng đèn
Anh xích-lô ngả mình sau cuốc xe thấm mệt
Quán vỉa hè bán khuya cũng bắt đầu dọn dẹp
Đêm dường như bình yên...

Biết ngày mai bão từ biển Đông có đổ tới đất liền?
Giải đất nhỏ nhoi phải oằn mình thêm lần nữa?
Dẫu đói no, rách lành cũng đời thường yêu thương gắn bó
Chỉ mong đất trời bình yên.

Hãy để chúng tôi yên!




Thầy Lộc -Truyện ngắn của Mai Khoa Thâu

Hơn ba mươi năm tôi mới có dịp trở về thăm trường cũ. Cũng bởi lăn lộn với cuộc mưu sinh, vả lại ít có điều kiện đi thăm thú nơi này nơi kia thành thử tôi ngại đi đây đi đó lắm. Không phải đến bây giờ tôi mới có ý định về thăm, mà là ý nghĩ về thăm trường cũ, thầy xưa luôn hiện hữu trong tôi. Với lại bao nhiêu năm qua dù có ý định về thăm nhưng không thực hiện được , bởi việc học hành , bởi đồng lương quá eo hẹp của một cán bộ nhà nước như tôi. Chiều qua nhận được điện thoại của thằng bạn thân nói thầy Lộc ốm nặng lắm. Tôi liền tức tốc đón xe về quê thăm thầy. Cái cảm giác lần đầu được gặp thầy sau nhiều năm xa cách luôn cho tôi một cảm xúc mãnh liệt. Lúc đó thấy thầy đang nằm liệt giường, bệnh của người già như của bao nhiêu người già khác, lại cộng thêm bệnh ung thư gan, có điều đây là thầy giáo đã dạy tôi từ hồi năm lớp một. Do vậy, lòng tôi trào dâng xúc cảm. 
Tôi nhớ mãi, ngày ấy khi bước vào lớp, thầy mặc cái quần pho màu mỡ gà, áo sơ mi màu xanh. Dáng người tầm thước, mặt chữ điền, để hàng ria sâu róm, đội cái mũ phớt màu đen. Dáng đi hiên ngang, đúng như tác phong của một anh bộ đội vừa ở chiến trường miền Nam trở về. Bọn trẻ con mới lên lớp một chúng tôi rất thích được nghe những câu chuyện thầy kể lúc đi chiến đấu ở chiến trường Tây Nguyên, miền Đông Nam Bộ, Hạ Lào, Khe Sanh...
Ngày ấy trường tôi học có cả mẫu giáo, cấp một và cấp hai. Học hết cấp một, lên cấp hai vào năm lớp tám thầy Lộc lại dạy môn văn lớp chúng tôi, hồi đó thời bao cấp, nên mọi thứ còn khan hiếm và thiếu thốn lắm, thầy cô ai nấy đều nghèo, có lẽ giáo viên là những người nghèo nhất trong xã hội lúc đó, nhưng mọi người ai ai cũng kính trọng và quí mến. Đặc biệt là thầy Lộc. Tôi còn nhớ như in hồi cuối năm học lớp chín, qua bàn tay dìu dắt của thầy 5 đứa học sinh giỏi văn chúng tôi đều đạt giải cao cấp huyện, với thành tích đó thầy đã được Uỷ ban nhân xã thưởng cho 50 kg lúa. Những ngày ôn , và thi học sinh giỏi văn cấp tỉnh là những ngày đáng nhớ nhất, thầy thì đi chợ nấu cơm, còn trò thì miệt mài ôn luyện. Thầy Lộc chăm sóc chúng tôi rất chu đáo , như một người cha, có khi lại như một người mẹ. Nhưng khi nhận được kết quả của kì thi tỉnh năm đó, không hiểu thế nào mà cả 5 đứa chúng tôi đều không đạt giải.Không thể nào tả hết cái cảm giác buồn và thất vọng vây quanh chúng tôi. Khi ra đến bến xe tỉnh để đón xe đò về quê, thì thầy Lộc mở gói khoai lang luộc phát cho mỗi đứa một củ bảo ăn đi, ăn xong rồi quên hết mọi buồn phiền để bước tới những thử thách mới. Và quan trọng hơn cả là khi các em vấp ngã, các em phải biết đứng dậy bằng chính đôi chân của mình. Do vậy, lời nói ân cần và hình ảnh củ khoai lang luộc năm nào luôn là hành trang vững chắc cho chúng tôi bước vào đời.
Giờ trở về đây thấy thầy nằm trên giường bệnh, thân hình gầy còm, mặt tái nhợt nhạt, da vàng và chịu đựng những cơm đau đang ngày đêm hành hạ. Thời gian thật vô tình trôi đi mà tàn phá sức khỏe của con người ghê gớm. Tôi ái ngại và xót xa nhìn thầy. Thầy nhìn tôi với cái nhìn trìu mến và toại nguyện. Thầy nói : 
-Tôi đã có 78 năm tồn tại trên cõi đời này, thì đã có đến gần 50 năm làm người đưa đò, đến giờ phút này tôi không có gì phải hối tiếc cả. Tôi mong các anh chị (thầy thường xưng tôi , gọi học trò bằng anh chị) sống ở trên đời hãy làm người tử tế.
Tôi may mắn là một trong những người khách trên hàng vạn chuyến đò của thầy Lộc. Tôi tiếc chỉ được học với thầy năm lớp một, lớp tám và năm lớp chín, lên lớp mười tôi phải bỏ học để đi đóng gạch thuê kiếm tiền phụ giúp gia đình. Một lần đang kéo xe cải tiến chở than đi trên đường, thì bắt gặp thầy, thầy hỏi tôi về chuyện học hành, tôi viện cớ lên cấp ba đi học xa nhà vả lại không có xe đạp nên em bỏ học rồi. Thầy nhìn tôi với ánh mắt ái ngại, đứng một hôi lâu và buột miệng một câu...tiếc quá...rồi thầy lặng lẽ bước đi...nào ngờ, sáng hôm sau khi tôi đang lúi húi bê gạch chất vào lò thì thầy đến dắt theo một chiếc xe đạp cũ và một tập giấy kẻ ngang, thầy bảo:
- Em còn trẻ, việc chính bây giờ là phải đi học. Việc đi học nó cũng mênh mông như biển vậy. Em phải khám phá nó. Cố lên em! Thầy luôn tin tưởng ở em! ... Rồi thầy chỉ tay về chiếc xe đạp: thầy nói: Đây là chiếc xe đạp tuy nó hơi cũ nhưng còn sử dụng được, thầy tặng em...Tôi ngẩng mặt lên nhìn thầy...mà ứa nghẹn trong cổ họng...thầy ơi! Em...xin nghe lời thầy! 

Ngày ấy nhà giáo là nghèo nhất, nhưng được cả xã hội kính trọng. Tôi có cảm nhận, hình như các thầy giáo tốt đều nghèo và để lại trong lòng học trò những kỉ niệm khó quên.
Vài ngày về đây được chăm sóc thầy , tôi lại nhớ và thương cho những ngày xưa vất vả của cuộc đời thầy. Thầy không lập gia đình, nhưng thầy sống rất lạc quan, và hầu như những đồng tiền lương ít ỏi của mình thầy đều san sẻ cho những học trò nghèo của mình. Ngày ấy, kinh tế còn khó khăn lắm, ngoài buổi lên lớp thầy còn phải nuôi heo, trồng đậu, trồng ngô để cải thiện đời sống. Tôi còn nhớ mãi cái hình ảnh thân thương vào mỗi buổi sáng mùa đông, thầy co người còng mình đạp xe chở dây khoai lang ra chợ bán. Tính thầy hiền lại chăm chỉ lao động, thầy dạy rất nhiệt tình, lại hay thương người, nhất là những đứa học trò nghèo như chúng tôi.

Ngôi nhà thầy đang ở vẫn như xưa, vẫn là ngôi nhà lợp bằng rạ, ba gian, tường được trát bằng bùn quyện với rơm, bên trong tường được đan những ô vuông bằng tre. Qua bao nhiêu năm tháng mà ngôi nhà vẫn vững trãi, ấm áp lạ thường. Thật tình mà nói những người học trò chúng tôi năm xưa khi về thăm thầy cũng có ý định xây cho thầy một ngôi nhà khang trang, nhưng đều bị thầy từ chối. Thầy bảo, thầy đã quen với ngôi nhà này rồi, giờ ở nhà xây thấy nó lành lạnh làm xao ấy. Thầy chỉ mong các em hãy sống làm người tử tế, thế là đã cho thầy hạnh phúc rồi. Lũ học trò chúng tôi giờ chở về đây tề tựu bên thầy, xuýt xoa chảy cả nước mắt, nhìn nhau tóc đã điểm sợi bạc. Gặp nhau đông đủ như thế này thầy bảo, thầy hãnh diện lắm, trong cuộc đời làm thầy hạnh phúc nhất là được nhìn thấy học trò mình trưởng thành. Chúng tôi ai cũng nghĩ phải làm cái gì đó cho thầy. Tôi bước lại bên giường cầm chặt bàn tay nhăn nheo của thầy mà lòng nghẹn lại...thầy ơi!...cái thằng học trò nghèo đóng gạch, chở than thuê ngày nào, giờ đã trở thành một nhà khoa học, làm việc tại một viện nghiên cứu lớn nhất khu vực Đông Nam Á, và có điều trùng hợp là nó lại nghiên cứu về biển, khám phá về biển như lời thầy dạy năm nào đây,...thầy ơi!
Tiếng nấc nghẹn ngào của lũ học trò đầu bạc chúng tôi, khiếm đám trẻ con hàng xóm nhà thầy, chúng nó cứ trố mắt ngạc nhiên. Hôm ấy, thầy cho chúng tôi xem lại ảnh lớp chụp ngày xưa, nước ảnh đen trắng đã ố vàng, nhiều chỗ đã loang lổ, nhàu góc. Vậy mà, thầy vẫn đưa đôi bàn tay run run lên chỉ đúng tên từng đứa một. Tôi hỏi thời gian đi dạy của thầy có hàng ngàn , hàng vạn học trò làm sao thầy nhớ hết được. Thầy bảo thầy chỉ nhớ những đứa học trò cũ, càng cũ càng nhớ. Thời đó, cuộc sống thiếu thốn miếng ăn, nhưng lại ham học, ham làm và sống rất có tình. Còn học trò bây giờ chúng được nuông chiều đầy đủ về vật chất, nhưng lại lười học và không coi trọng cái tình. Nói như thế không có nghĩa là học trò bây giờ hư cả đâu, mà thầy muốn nói về cơ chế giáo dục của ta bây giờ có nhiều vấn đề bất cập quá, đặc biệt là giáo dục đạo đức và giáo dục truyền thống yêu nước một thời gian dài đã xem nhẹ, mải mê với sự hội nhập , mải mê với đổi mới để phát triển kinh tế, mà chưa tính trước được hệ lụy của nó.
Bây giờ nhiều người trong số chúng tôi cũng có người làm ông nọ bà kia, cũng có người có học vị tiến sĩ, học hàm giáo sư, nhưng cứ mỗi lần trở về bên thầy chúng tôi đều thấy mình bé dại, và đều nhận được sự bảo ban ân cần của thầy.
Cuộc sống bây giờ quá xô bồ, xô bồ và bon chen khiến cho con người ta trở nên ích kỉ và hẹp hòi, hẹp hòi ngay cả trong suy nghĩ hàng ngày. Khiến cho đầu óc con người ta quẩn quanh với những suy nghĩ là làm sao kiếm được nhiều tiền, bất chấp mọi thủ đoạn. Mà nghề làm thầy là phải nghiêm, mà muốn nghiêm được phải có suy nghĩ đúng, phải trong sáng, phải quang minh chính đại, khổ vẫn không vụ lợi, khó đấy! Thế mà thầy Lộc của tôi đã làm được.

Đang miên man trong suy nghĩ về cuộc đời của thầy, tôi bỗng giật mình khi nghe đứa bạn giục: thôi...bốc cho thầy nắm cát để người ta còn lấp huyệt...Tôi bần thần cầm nắm cát lên khẽ đặt xuống nấm mồ cho thầy. Tôi gọi...thầy ơi! B..ố...ơi! Cái nghĩa tình thầy dành cho tôi, tôi không bao giờ trả nổi.

Tại sao cứ phải đến lúc người thân yêu của mình mất đi ta mới cảm nhận được nỗi đau, nỗi hẫng hụt của bản thân mình. Tại sao con người ta không đối xử tốt với nhau khi con người ta còn sống.?

Trong chiều nghĩa trang lảng bảng màu mây đen lùi lũi giăng mành, bỗng ánh lên những tia chớp tỏa ánh hào quang rực rỡ...hiện lên rõ nét hình ảnh thầy Lộc thân thương của tôi đang đi về phía bên kia núi...
Trong đầu tôi vang lên câu nói của thầy Lộc: Sống trên đời phải bàm người tử tế nghe con. Qủa thật để làm người tử tế sao mà khó quá!

Tôi cúi đầu tiễn biệt người thầy, người cha đáng kính của mình để về với đại dương mênh mông. Sóng biển trắng xóa trào lên vây quanh tôi.

Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013

truyện ngắn -trang viết cuộc đời-


TRANG VIEÁT      CUOÄC ÑÔØI
                                                                          Truyeän ngaén cuûa Mai Khoa Thaâu

N

où böôùc ñi thaát theåu döôùi möa, daùng ngöôøi maûnh khaûnh cong nhö hình daáu hoûi.
     Ngoaøi trôøi möa moãi luùc moät daøy haït hôn laøm cho öôùt suõng caû boä quaàn aùo, ñoâi luùc coù ngoïn gioù voâ tình thoåi maïnh laøm cho noù laïnh co ruùm ngöôøi laïi troâng thaät toäi nghieäp.
Treân tay caàm moät chieác bao vaø moät caùi duøi saét ñöôïc maøi nhoïn moät ñaàu, ñoù laø duïng cuï bôùi tìm raùc cuûa noù. Gia ñình noù ôû caïnh nhaø toâi. Noù thöông toâi laém, noù meán toâi khoâng phaûi vì toâi hay cho noù ñoàng quaø taám baùnh, maø coù leõ laø vì nhöõng lôøi baûo ban aân caàn vaø ñöùc tính kieân trì cuûa toâi khi daïy noù hoïc baøi. 
ÔÛ trong caùi xoùm lao ñoäng ngheøo naøy, tuïi treû con raát ñoâng, nhöng toâi daønh tình thöông cho noù nhieàu hôn caû, vì noù quaù thieät thoøi, quaù toäi nghieäp so vôùi nhöõng ñöùa treû cuøng trang löùa, tuy saùng daï, nhöng gia ñình noù coù caûnh ngoä quaù eùo le. Boá ñi boä ñoäi veà bò di chöùng chaát ñoäc maøu da cam vaø moät maûnh ñaïn ñang coøn naèm ôû treân ñænh ñaàu cöù moãi ñoä trôû trôøi laïi ñau nhöùc nhoái – caùch ñaây hôn ba möôi naêm. Anh lính treû duõng caûm lao leân trong moät traän quyeát chieán xaû heát baêng ñaïn cuoái cuøng vaøo keû thuø. Anh bò baét. Chuùng dong anh vaøo moät caùnh röøng vaø troùi vaøo moät thaân caây. Teân chæ huy caàm khaåu suùng ngaén dí vaøo ñaàu anh vaø boùp coø… töôûng anh cheát, chuùng boû ñi, may thay anh ñöôïc ñoàng ñoäi kòp thôøi ñeán cöùu chöõa, meï noù thì gaày tong teo laïi hay ñau oám lieân mieân neân khoâng ñôõ ñaàn ñöôïc maáy cho gia ñình, thaønh thöû sinh ñöôïc ba ngöôøi con thì duy nhaát chæ coù ñöôïc moät mình noù laø laønh laën, laø nieàm an uûi duy nhaát cuûa caû gia ñình noù. Noù – Ñöùa con trai ñaàu loøng neân göông maãu vaø chòu nhieàu thua thieät. Haøng ngaøy ngoaøi buoåi hoïc ra coøn phaûi ñi löôïm nhoâm nhöïa vaø thaû löôùi , kieám theâm ít tieàn phuï giuùp cho gia ñình. Tuy vaäy noù raát ham hoïc. Ñaëc bieät hoïc raát khaù moân vaên. Nhaø ngheøo thieáu thoán veà vaät chaát laãn tình caûm cuûa ngöôøi thaân neân noù thöôøng coù maëc caûm veà thaân phaän cuûa mình. Cho ñeán moät hoâm noù khoùc khi noùi vôùi toâi töø ngaøy mai noù khoâng theå ñeán lôùp ñöôïc nöõa vì meï noù oám naëng. Toâi vuoát maùi toùc kheùt leït ñaãm muøi naéng gioù cuûa noù vaø höùa seõ giuùp ñôõ. Maëc duø,  caùc ban ngaønh ñoaøn theå trong huyeän cuõng nhö chính quyeàn ñòa phöông vaø caùc thaày coâ trong tröôøng ñaõ chung tay giuùp ñôõ xaây döïng cho gia ñình noù moät caên nhaø Ñaïi ñoaøn keát cuøng vôùi moät soá vaät duïng sinh hoaït caàn thieát, nhöng haäu quaû cuûa cuoäc chieán tranh ñeå laïi laø quaù lôùn.
Toâi laø moät Giaùo vieân- Toång phuï traùch Ñoäi thieáu nieân tieàn phong Hoà Chí Minh. Neân thaønh thöû noù hay sang nhaø toâi möôïn  baùo Nhi ñoàng vaø moät soá tôø baùo khaùc ñeå ñoïc. Thaáy toâi laâu laâu khoâng coù baøi in treân baùo laø noù laïi doàn  hoûi.
-         Chuù daïo naøy “cuït voán ”roài haû?
-         Chuù ñaõ queân lôøi höùa khi naøo nhaän ñöôïc tieàn nhuaän  buùt seõ mua taëng chaùu chieác xe oâ toâ coù ñieàu khieån töø xa… noù ñöa ra raát nhieàu caâu hoûi, keå caû  nhöõng lôøi “khích töôùng”. Nhöng:
-         Toâi chæ traû lôøi noù baèng nhöõng töø raát ngaén ngoïn: Daïo naøy chuù raát baän.
Noù ngô ngaùc nhìn toâi nhö nghi ngôø, nhöng khoâng theå dieãn taû ñöôïc ñieàu gì ñoù thaønh lôøi.
         Roài  baüng  ñi moät thôøi gian, cuõng bôûi côm aùo gaïo tieàn vaø coâng vieäc thöôøng ngaøy ñaõ khieán toâi boû beâ coâng vieäc vieát laùch. Nhöng baát chôït saùng nay vaøo moät ngaøy chuû nhaät ñeïp trôøi, vôï con ñi vaéng, khoâng gian töù beà yeân aéng toâi  caàm buùt leân tung hoaøng nhöõng traän ñoà “baùt quaùi ”treân trang giaáy. Coát truyeän ñaõ ñöôïc hình thaønh trong ñaàu, caây buùt trong tay  hoa leân thoâi thuùc söï saùng taïo trong toâi, toâi vieát aøo aït nhö chöa töøng bao giôø ñöôïc vieát. Toâi  ñaäp tay vaøo baøn thuøm thuïp vì thích thuù khi thaáy caùc nhaân vaät cöù traên trôû ñi laïi vaø huùc ñaåy nhau treân trang giaáy. Loøng toâi choän roän, toâi ñinh ninh raèng vaøo dòp heø naøy seõ coù moùn quaø rieâng cho noù. Khi caâu chuyeän chuyeån sang phaàn keát thì toâi bò “bí”- moät  caên beänh thöôøng gaëp trong ngheà caàm buùt.
Toâi voø ñaàu boùp traùn suy nghó thì noù ñoät ngoät xuaát hieän, göông maët noù taùi bôït:
-         Chuù ôi! Mai chaùu leân thaønh phoá ñeå chaêm soùc cho meï chaùu bò oám, nhöng nhaø chaùu khoâng coù tieàn vaø vaû laïi chaùu khoâng an taâm ôû nhaø khi chæ coù mình ba vaø hai ñöùa em taät nguyeàn, neân chaùu sôï…
-         Noù noùi chöa döùt lôøi, toâi quaúng buùt xuoáng baøn vaø cau coù: Chaùn cho caäu naøy thaät, ñaõ laøm ngaét ñöùt maïch suy nghó cuûa toâi roài. Hoâm sau ruùt kinh nghieäm nghe khoâng!.
-         Noù cuùi ñaàu laëng leõ xin loãi toâi, roài ñi ra ngoõ. Nhö coù ñieàu gì ñoù laøm xuùc phaïm ñeán noù, toâi goïi giaät laïi:
-         Coù vieäc gì khoâng chaùu? Luùc naõy chuù hôi böïc, chaùu thoâng caûm nheù!
Noù khoâng noùi gì. Baát thaàn moät luùc, môùi caát ñöôïc thaønh lôøi, gioïng buoàn buoàn:
-         Chuù aï! Meï chaùu bò oám naëng laém nhöng nhaø chaùu khoâng coù tieàn.  
Toâi thaät khaâm phuïc noù, môùi 13 tuoåi ñaàu maø ñaõ coù yù thöùc veà tình thöông vaø traùch nhieäm ñoái vôùi gia ñình. Ñieàu ñoù thaät khoù töôûng töôïng ñöôïc ñoái vôùi moät ñöùa treû nhö noù. Moät tình yeâu thöông meï bao la nhö vaäy coù theå laø hôi thaùi quaù chaêng? Song caâu chuyeän cuûa noù thaät ñaùng nghó ngôïi bieát chöøng naøo khi maø ôû treân ñôøi naøy coøn coù nhöõng ñöùa con daùm boû maëc cha meï, hoaëc xua ñuoåi meï cha ra khoûi ngoâi nhaø cuûa mình.
Caûm ñoäng, toâi luïc soaùt khaép caùc tuùi quaàn, tuùi aùo, nhöng luïc maõi cuõng chæ coøn veûn veïn 74 ngaøn ñoàng ñöa cho noù. Ngaãm nghó moät laùt roài toâi baûo noù: “chaùu ôû ñaây, neáu buoàn  thì xem baûn thaûo chuù vöøa vieát nheù, ñeå chuù ñi möôïn theâm cho maáy traêm ngaøn nöõa chöù töøng naøy khoâng giaûi quyeát ñöôïc vaán ñeà gì  caû…”.
      Toâi ñi baêm baêm töø saân nhaø naøy qua saân nhaø khaùc. Nhöng khoå moät noãi laø caùc gia ñình,  moïi ngöôøi lôùn ñeàu ñi laøm raãy vaéng. Toâi hoái haû chaïy ra caùi quaùn ñaàu ñöôøng möôïn ñöôïc moät trieäu ñoàng, toâi hôùt haûi chaïy veà nhaø.  Veà tôùi nhaø toâi chaúng thaáy noù ñaâu, ñieàu laøm toâi ngaïc nhieân hôn caû laø caâu chuyeän boû dôû aáy ñaõ ñöôïc noù vieát tieáp phaàn cuoái cuûa coát truyeän. Noù keát chuyeän khoâng leäch maáy so vôùi yù töôûng maø ban ñaàu toâi ñaõ phaùc thaûo ra. OÂi ! moät caâu chuyeän hai ngöôøi vieát, hai neùt chöõ ñöôïc keát noái vôùi nhau baèng caùi maïch caûm suùc chaûy trong tình nhaân aùi giöõa ñôøi thöôøng. Toâi chaïy sang nhaø tìm noù. Moät caûm giaùc ôùn laïnh leân doïc xöông soáng laøm cho toâi böôùc chaäm laïi. Vaøo nhaø khoâng thaáy noù ñaâu toâi ñöa tieàn cho meï noù vaø daën doø: chò cöù an taâm maø chöõa beänh, ôû nhaø coù toâi lui tôùi ñôõ ñaàn theâm cho anh aáy chò ñöøng lo.
       Toâi ñi veà nhaø naáu côm tröa xong roài naèm vaät ra gheá  SoâPa nghe nhaïc Trònh Coâng Sôn, tieáng nhaïc noåi leân… haït buïi naøo hoaù kieáp thaân toâi ñeå moät mai toâi trôû veà caùt  buïi… Thì  ôû beân haøng xoùm boãng nhieân coù tieáng böôùc chaân raàm raäp, roài noái tieáp laø nhöõng tieáng keâu thaát thanh… nhö moät quaùn tính toâi vuït vuøng daäy ñi ra ngoaøi saân nhìn sang nhaø noù…Moät taám thaân nhoû nhoi vaø ñôn ñoäc maûnh deû laøm sao. Toâi theùt leân goïi noù, nhöng tieáng keâu cuûa toâi ñaõ bò tieáng khoùc nöùc nôû aùt haún ñi. Ngöôøi ta cho hay, noù bôi ra soâng thaû löôùi baét caù veà baùn ñeå  laáy tieàn chöõa beänh cho me,ï thì bò cheát ñuoái…
      Thaät khuûng khieáp, môø saùng hoâm sau ngöôøi ta ñaõ ñöa tang noù, vaø moät ñieàu laøm cho toâi day döùt maõi laø truyeän ngaén toâi vieát veà chính cuoäc ñôøi noù, vaø moät chieác oâ toâ ñoà chôi – ñoù laø moät moùn quaø bình thöôøng cuûa bao nhieâu ñöùa treû khaùc deã daøng coù ñöôïc- toâi ñaõ höùa mua  ñeå daønh taëng noù vaøo dòp heø  naøy chöa kòp thöïc hieän thì noù… Toâi thaáy trôøi ñaát nhö toái saàm laïi. Ñoâi chaân töøng traûi cuûa toâi nhö khoâng coøn ñuû söùc ñöa mình hoaø nhaäp vaøo ñoaøn ngöôøi ñi ñöa tang. Nhìn nhöõng voøng hoa maøu traéng tinh khieát, toâi baàm gan tím ruoät. Toâi khoâng khoùc, nhöng ñoâi maét toâi ngaäp nguïa nöôùc. Baèng ñoäng taùc voâ thöùc, toâi quaúng baûn thaûo truyeän ngaén “Trang vieát cuoäc ñôøi” vaøo ñoáng löûa , nhö thaép theâm“moät neùn nhang loøng” rieâng cho noù. Coù ai bieát trong haøng traêm ngaøn doøng nöôùc maét
ngaäm nguøi cay ñaéng cuûa nhöõng ngöôøi  ñi  ñöa tang kia coøn coù hai haøng nöôùc maét cuûa caû nhöõng nhaân vaät trong trang baûo thaûo ñang tuoân hoaøi chaûy maõi.                                                                                                                                
      Choán nghóa trang im lìm hoang vu, vaø vaïn vaät treân traùi ñaát naøy töôûng chöøng nhö vôõ oaø ra khoùc thöông cho soá phaän nhoû beù ñaùng thöông. Noù ñaõ vónh vieãn xa toâi, trang baûn thaûo vaø nhöõng doøng chöõ cuûa cuûa noù vaãn coøn ñaây, nhö nhìn toâi, maùch baûo toâi moät ñieàu gì ñoù thaät thaàm kín.
        Caùi ngoõ nhoû töø nay trôû ñi seõ khoâng coøn hình aûnh cuûa noù- moät caäu beù caàm treân tay caùi bao ñi löôïm raùc,  caùi boùng daùng yeâu thöông aáy vaø aùnh maét thô daïi  aáy, nhö ñôïi chôø moät ñieàu gì ñoù. Noù khoâng coøn nöõa, nhöng truyeän ngaén aáy vaãn seõ coøn löu giöõ maõi maõi trong  loøng toâi, noù chaép caùnh cho toâi vöõng böôùc ñi vaøo nhöõng trang vieát môùi.
        Ñeå ngaøy mai ñi veà  ñoái  dieän vôùi   chính mình trong “Trang vieát cuoäc ñôøi”.
                                    M.K.T