Tôi và em
tôi về qua xóm nhỏ
con đò gầy như lá
tiếng ai vọng đầu ngõ
chở mùa thu...đi qua.
em tóc mây buông thề
giăng ngang thời thiếu nữ
tôi tìm về quá khứ
ngơ ngẩn mẳng trăng quê.
lũy tre làng vẫy gọi
đôi mắt buồn không nói
tiễn em về bên ấy
loang loáng hoa bắp lay.
bến sông quê sương phủ
vọng buốt một lời ru
áo bạc màu danh phận
đời nông nổi vạn phần.
hỏi thôn nữ quê mình
có mấy ai được yêu
mấy ai dùng lược gương
đi hết thời con gái.
tôi thương mùa hoa cải
vương vãi đầy bến sông
gió thổi hương bay đi
thương cánh bướm không về...
Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014
Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2014
Ta về
Ta về
Ta về Ban Mê nghe em
Ta về nơi ấy lạ quen đại ngàn
Lung linh bến nước trăng lên
Mênh mang câu hát giăng trên đỉnh đồi.
Buôn làng ấm đượm tình người
Sương sa vạt tóc rối bời lời ru
Chiều rơi vọng tiếng chim gù
Lang thang triền dốc nắng thu mơ màng.
Cồng chiêng ngân khúc xốn xang
Hoa bằng lăng tím vắt ngang lời thề
Gửi lòng theo kiếp đam mê
Nghiêng cành lan trắng đêm về còn hương.
Ban Mê trăm mến nghìn thương
Rượu cần ngây ngất vấn vương đường về.
Ta về Ban Mê nghe em
Ta về nơi ấy lạ quen đại ngàn
Lung linh bến nước trăng lên
Mênh mang câu hát giăng trên đỉnh đồi.
Buôn làng ấm đượm tình người
Sương sa vạt tóc rối bời lời ru
Chiều rơi vọng tiếng chim gù
Lang thang triền dốc nắng thu mơ màng.
Cồng chiêng ngân khúc xốn xang
Hoa bằng lăng tím vắt ngang lời thề
Gửi lòng theo kiếp đam mê
Nghiêng cành lan trắng đêm về còn hương.
Ban Mê trăm mến nghìn thương
Rượu cần ngây ngất vấn vương đường về.
tháng 7
Tháng 7
Lối về lạc mùa hoa đỏ
Chiều quê chộn rộn ánh nhìn
Tiếng cười ai chạm đầu ngõ
Nhốt hình bóng cũ vào tim.
mưa phùn ngại bước đường trơn
nghe cay xốn sang mi mắt
mênh mông sương khói ngập hồn
lối về khuất nẻo hoàng hôn.
Có người tìm về chốn cũ
Cũng mong đáp đền quá khứ
Còn thương giọng nói tiếng cười
Nào đâu dám bạc với người.
hè về xôn xao nỗi nhớ
chở nắng tươi vàng rực rỡ
nhạc lòng réo rắt tiếng ve
tay không, mơ một chuyến đò.
Ngại gì mấy phen lận đận
Đã từng hát lời bâng quơ
Đèn không đủ ấm sương mờ
Đi về thổn thức dưới trăng.
Lối về lạc mùa hoa đỏ
Chiều quê chộn rộn ánh nhìn
Tiếng cười ai chạm đầu ngõ
Nhốt hình bóng cũ vào tim.
mưa phùn ngại bước đường trơn
nghe cay xốn sang mi mắt
mênh mông sương khói ngập hồn
lối về khuất nẻo hoàng hôn.
Có người tìm về chốn cũ
Cũng mong đáp đền quá khứ
Còn thương giọng nói tiếng cười
Nào đâu dám bạc với người.
hè về xôn xao nỗi nhớ
chở nắng tươi vàng rực rỡ
nhạc lòng réo rắt tiếng ve
tay không, mơ một chuyến đò.
Ngại gì mấy phen lận đận
Đã từng hát lời bâng quơ
Đèn không đủ ấm sương mờ
Đi về thổn thức dưới trăng.
Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2014
giặc Tàu xâm phạm biển đảo quê hương, khiến cho ko còn thời gian dành cho thơ nữa.
gửi anh Tập Cận Bình
Việt Nam yêu chuộng hòa bình
Cớ sao anh Tập Cận Bình xỏ xiên
Ngang nhiên xâm lấn chủ quyền
Người dân thế giới than phiền gần xa
Hoàng Sa của người Việt ta
Sách sử thế giới cũng đà phân minh
Xin thưa anh Tập Cận Bình
Anh đừng ỷ thế thân hình anh to
Anh tự vẽ cái lưỡi bò
Anh hòng chiếm đoạt biển cho ...đầy nhà
Anh còn nhớ đến ngày xưa
Cha ông anh đã chui ra... ống đồng
Bạch Đằng máu chảy ngập sông
Biển Đông dậy sóng, anh không đường về
Mong anh hãy tỉnh cơn mê
Giàn khoan rút hết, đẹp bề anh em
Chớ đừng ngựa cũ đường quen
Học đòi hống hách , rồi quên đường về
Việt Nam giữ vững lời thề
Chủ quyền đất nước không hề... lượng... trao
Quyết tâm giữ lấy biển đảo
Tự hào đất Việt không nao núng lòng.
Cớ sao anh Tập Cận Bình xỏ xiên
Ngang nhiên xâm lấn chủ quyền
Người dân thế giới than phiền gần xa
Hoàng Sa của người Việt ta
Sách sử thế giới cũng đà phân minh
Xin thưa anh Tập Cận Bình
Anh đừng ỷ thế thân hình anh to
Anh tự vẽ cái lưỡi bò
Anh hòng chiếm đoạt biển cho ...đầy nhà
Anh còn nhớ đến ngày xưa
Cha ông anh đã chui ra... ống đồng
Bạch Đằng máu chảy ngập sông
Biển Đông dậy sóng, anh không đường về
Mong anh hãy tỉnh cơn mê
Giàn khoan rút hết, đẹp bề anh em
Chớ đừng ngựa cũ đường quen
Học đòi hống hách , rồi quên đường về
Việt Nam giữ vững lời thề
Chủ quyền đất nước không hề... lượng... trao
Quyết tâm giữ lấy biển đảo
Tự hào đất Việt không nao núng lòng.
Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014
không tên số 1
không tên số1
Chiều ngồi uống với tri âm
Cạn ngày nâng cốc, hương thầm xốn xang
Mải mê một kiếp dã tràng
Tao đàn bầu bạn, đa mang khó nghèo
Khi không giữa cảnh bọt bèo
Bạn là bến, để tôi neo thuyền hồn
Rồi đi khuất nẻo hoàng hôn
Chìm sâu giấc ngủ, dại khôn đời người.
Cạn ngày nâng cốc, hương thầm xốn xang
Mải mê một kiếp dã tràng
Tao đàn bầu bạn, đa mang khó nghèo
Khi không giữa cảnh bọt bèo
Bạn là bến, để tôi neo thuyền hồn
Rồi đi khuất nẻo hoàng hôn
Chìm sâu giấc ngủ, dại khôn đời người.
nghe đài báo bão
Nghe đài báo bão
Mẹ tôi tóc bạc da mồi
Đường quê hết đứng lại ngồi trông con
Lưng còng như lúa trĩu bông
Miệt mài khuya sớm, đêm không ngủ nhiều
Ăn thì chẳng được bao nhiêu
Mái tranh vách đất, liêu xiêu cửa nhà
Nghe đài báo bão quê ta
Gió mưa chấp chới, ai ra... đỡ đần
Tim con đau nhói vạn phần
Đêm khuya thức giấc, đôi lần lệ rơi
Bao giờ hết khổ mẹ ơi!
Bao giờ trả được ơn người sinh ra?
Bao giờ bão hết, mưa qua
Hắt hiu bóng mẹ đi vào... trang thơ.
Đường quê hết đứng lại ngồi trông con
Lưng còng như lúa trĩu bông
Miệt mài khuya sớm, đêm không ngủ nhiều
Ăn thì chẳng được bao nhiêu
Mái tranh vách đất, liêu xiêu cửa nhà
Nghe đài báo bão quê ta
Gió mưa chấp chới, ai ra... đỡ đần
Tim con đau nhói vạn phần
Đêm khuya thức giấc, đôi lần lệ rơi
Bao giờ hết khổ mẹ ơi!
Bao giờ trả được ơn người sinh ra?
Bao giờ bão hết, mưa qua
Hắt hiu bóng mẹ đi vào... trang thơ.
Không tên số 2
Không tên số 2
Ai người con gái tôi yêu
Ai người con gái bao chiều tôi say
Ngẩn ngơ đếm tháng, tính ngày
Đêm mênh mông nhớ, ai hay một chiều
Đời tôi đau khổ vì yêu
Nói làm chi nữa cái điều...nhớ nhung
Để rồi đau đến... tận cùng
Trời xui hai đứa mịt mùng cách xa
Thế là nhụy nở thành hoa
Thế rồi xa cách, đã là mười năm
Chiều nay gió thổi âm âm
Nghe hiu hắt nắng, lặng thầm phố xưa
Bao giờ trời đổ cơn mưa?
Bao giờ biển lặng, tôi đưa em về
Bao giờ đi hết cơn mê
Bao giờ quên hết lối về...mồ côi
Bao giờ tôi không là tôi?
Chiều thơ thẩn nhặt lá rơi nghiêng thềm
Thoảng nghe lời nói dịu êm
Vỗ về tôi ngủ những đêm ưu phiền
Tôi tìm em khắp mọi miền
Mải mê thơ phú, bạc tiền xa tôi
Vấp chân vào giữa cuộc đời
Ánh trăng vương mỏng, rối bời xác thân
Dù đau, mới chỉ một lần
Mà sao duyên phận, muôn phần
lẻ loi?.
\
Ai người con gái bao chiều tôi say
Ngẩn ngơ đếm tháng, tính ngày
Đêm mênh mông nhớ, ai hay một chiều
Đời tôi đau khổ vì yêu
Nói làm chi nữa cái điều...nhớ nhung
Để rồi đau đến... tận cùng
Trời xui hai đứa mịt mùng cách xa
Thế là nhụy nở thành hoa
Thế rồi xa cách, đã là mười năm
Chiều nay gió thổi âm âm
Nghe hiu hắt nắng, lặng thầm phố xưa
Bao giờ trời đổ cơn mưa?
Bao giờ biển lặng, tôi đưa em về
Bao giờ đi hết cơn mê
Bao giờ quên hết lối về...mồ côi
Bao giờ tôi không là tôi?
Chiều thơ thẩn nhặt lá rơi nghiêng thềm
Thoảng nghe lời nói dịu êm
Vỗ về tôi ngủ những đêm ưu phiền
Tôi tìm em khắp mọi miền
Mải mê thơ phú, bạc tiền xa tôi
Vấp chân vào giữa cuộc đời
Ánh trăng vương mỏng, rối bời xác thân
Dù đau, mới chỉ một lần
Mà sao duyên phận, muôn phần
lẻ loi?.
\
Mưa ở quê
Mưa ở quê
Mưa ở quê có gì lạ đâu
Nghiêng nghiêng nước vắt qua cầu
Con đò côi cút bóng ai
Miệt mài cơn gió thổi hoài triền sông
Hồn mưa ngày cũ còn không?
Xóm làng nước chảy rưng rưng
Đồng xa hương lúa chẳng mừng
Ngàn nụ chồi biếc mọc lên
Đường quê thưa dần cây cối
Đường mương bốc mùi hôi thối
Xóm làng sắp hóa thị thành
Không còn nhìn thấy nhà tranh
ít được nhìn thấy khói bếp
Hình như sông chẳng còn xanh?
Cảnh vật giờ đã đổi thay
Tình người xưa nay vẫn vậy.
Anh theo người làng đi khắp
Đi tìm tiếng ru...ngày xưa
Làng mình giờ bao cái mới
Những cái chỉ còn trong mơ
Chiều nghe tiếng sáo đục buồn
Đường về quê cũ trời mưa...
Mưa ở quê có gì lạ đâu
Nghiêng nghiêng nước vắt qua cầu
Con đò côi cút bóng ai
Miệt mài cơn gió thổi hoài triền sông
Hồn mưa ngày cũ còn không?
Xóm làng nước chảy rưng rưng
Đồng xa hương lúa chẳng mừng
Ngàn nụ chồi biếc mọc lên
Đường quê thưa dần cây cối
Đường mương bốc mùi hôi thối
Xóm làng sắp hóa thị thành
Không còn nhìn thấy nhà tranh
ít được nhìn thấy khói bếp
Hình như sông chẳng còn xanh?
Cảnh vật giờ đã đổi thay
Tình người xưa nay vẫn vậy.
Anh theo người làng đi khắp
Đi tìm tiếng ru...ngày xưa
Làng mình giờ bao cái mới
Những cái chỉ còn trong mơ
Chiều nghe tiếng sáo đục buồn
Đường về quê cũ trời mưa...
Giọng quê
Giọng quê
Xa quê ngót nửa đời người
Bỗng nghe tiếng nói, tiếng cười giọng quê
Đưa tôi về với triền đê
Lao xao gió thổi lũy tre đầu làng.
Thương chị sớm tối ngoài đồng
Nghiêng gầu tát cả dòng sông...trăng vàng
Nào là lúa, đậu, khoai lang
Nuôi người quê lớn, "quan sang đề huề".
Cảm ơn người nói giọng quê
Cho hồn tôi được trôi về dòng sông
Tuổi thơ bắt cá giữa đồng
Lưng trâu vắt vẻo, buồn không... thấy làng.
Thương mình cái kiếp đa mang
Nghe giọng quê cũng hai hàng lệ rơi
Bỏ lại thị phi với đời
Mơ màng trong khóe mắt người...nhẹ tênh.
Xa quê ngót nửa đời người
Bỗng nghe tiếng nói, tiếng cười giọng quê
Đưa tôi về với triền đê
Lao xao gió thổi lũy tre đầu làng.
Thương chị sớm tối ngoài đồng
Nghiêng gầu tát cả dòng sông...trăng vàng
Nào là lúa, đậu, khoai lang
Nuôi người quê lớn, "quan sang đề huề".
Cảm ơn người nói giọng quê
Cho hồn tôi được trôi về dòng sông
Tuổi thơ bắt cá giữa đồng
Lưng trâu vắt vẻo, buồn không... thấy làng.
Thương mình cái kiếp đa mang
Nghe giọng quê cũng hai hàng lệ rơi
Bỏ lại thị phi với đời
Mơ màng trong khóe mắt người...nhẹ tênh.
Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014
Tâm sự
Tâm sự
Ai người con gái tôi yêu
Ai người con gái bao chiều tôi say
Ngẩn ngơ đếm tháng, tính ngày
Đêm mong tìm gặp, ai hay một chiều
Đời tôi đau khổ vì yêu
Nói làm chi nữa cái điều...nhớ nhung
Để rồi đau đến... tận cùng
Trời xui hai đứa mịt mùng cách xa
Thế là nhụy nở thành hoa
Thế rồi xa cách, đã là mười năm
Chiều nay gió thổi âm âm
Nghe hiu hắt nắng, lặng thầm phố xưa
Bao giờ trời đổ cơn mưa
Bao giờ biển lặng, tôi đưa em về
Bao giờ đi hết cơn mê
Bao giờ quên hết lối về...mồ côi
Bao giờ tôi không là tôi
Chiều thơ thẩn nhặt lá rơi bên thềm
Thoảng nghe lời nói dịu êm
Vỗ về tôi ngủ những đêm ưu phiền
Tôi tìm em khắp mọi miền
Mải mê thơ phú, bạc tiền xa tôi
Vấp chân vào giữa cuộc đời
Ánh trăng vương mỏng, rối bời xác thân
Dù đâu, mới chỉ một lần
Mà sao duyên phận, muôn phần lẻ loi?.
\
Ai người con gái tôi yêu
Ai người con gái bao chiều tôi say
Ngẩn ngơ đếm tháng, tính ngày
Đêm mong tìm gặp, ai hay một chiều
Đời tôi đau khổ vì yêu
Nói làm chi nữa cái điều...nhớ nhung
Để rồi đau đến... tận cùng
Trời xui hai đứa mịt mùng cách xa
Thế là nhụy nở thành hoa
Thế rồi xa cách, đã là mười năm
Chiều nay gió thổi âm âm
Nghe hiu hắt nắng, lặng thầm phố xưa
Bao giờ trời đổ cơn mưa
Bao giờ biển lặng, tôi đưa em về
Bao giờ đi hết cơn mê
Bao giờ quên hết lối về...mồ côi
Bao giờ tôi không là tôi
Chiều thơ thẩn nhặt lá rơi bên thềm
Thoảng nghe lời nói dịu êm
Vỗ về tôi ngủ những đêm ưu phiền
Tôi tìm em khắp mọi miền
Mải mê thơ phú, bạc tiền xa tôi
Vấp chân vào giữa cuộc đời
Ánh trăng vương mỏng, rối bời xác thân
Dù đâu, mới chỉ một lần
Mà sao duyên phận, muôn phần lẻ loi?.
\
Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2014
truyện ngắn- Chị Vinh
Chị Vinh
truyện ngắn của Mai Khoa Thâu
Vinh là tên chị. Tôi chẳng biết chị từ đâu tới nữa, bởi từ khi tôi đặt chân vào khu tập thể này đã thấy chị có mặt ở đây rồi. Tôi còn nhớ mãi chị là người đầu tiên bế tôi khi tôi khóc và mua bánh cam cho tôi ăn. Tôi chẳng thể nào nhớ nổi đã bao nhiêu lần chị dỗ tôi ngủ khi tôi cứ nằng nặc đòi về quê. Mà không khóc sao cho được khi mà một thằng bé con mới tám tuổi đầu như tôi đã phải xa quê hương, xa mẹ, và các anh chị em tôi để theo bố lên thành phố vừa để học hành cũng vừa để chữa bệnh.
Hồi đó tôi vừa bé lại hay đau ốm thường xuyên, nên việc đưa tôi lên thành phố nơi bố tôi công tác là một quyết định khó đối với gia đình tôi. May thay cái thằng bé còi cọc mới tám tuổi đầu như tôi được chị Vinh yêu thương và chăm sóc tôi hết lòng.
Hồi đó, chị Vinh là một cô gái thành phố xinh đẹp, nhanh nhẹn, mạnh khỏe nhất khu tập thể của cơ quan bố tôi. Cả khu tập thể này đều mến chị ở đức tính hiền lành, dịu dàng chịu khó. Năm đó chị Vinh đã mười tám tuổi, đã học xong lớp xong lớp mười hai và đang ôn thi đại học. Thành thử tối nào chị cũng bày cho tôi học bài, những đêm trăng sáng chị còn đọc thơ cho tôi nghe nữa. Qua giọng đọc ấm áp của chị tôi đã mơ hồ hình dung ra những dòng sông trăng trong thơ Hàn Mặc Tử lấp loáng đi vào tim tôi. Và cũng chính từ những đêm trăng đó vô tình chị đã gieo sự yêu thích thơ văn trong tôi. Tôi còn nhớ mãi chị ở với anh chị của chị trong một căn phòng chật hẹp của khu tập thể, ở giữa căn phòng được kéo một cái ri đô vải màu xanh, xung quanh có mấy bông hoa hồng màu đỏ. Hồi đó, điều kiện vật chất còn thiếu thốn, thành thành là con gái mà chị cũng chẳng mấy ăn diện, tôi nhớ có một lần bố tôi mới mua cho tôi một cái mũ lưỡi trai màu mỡ gà, chị sang mượn để đội đi chơi với bạn bè, chiều về làm rơi xuống vũng nước ướt đẫm, lại thêm ném nhém màu đất đỏ, thấy vậy tôi òa khóc bắt đền chị, tôi mắng chị, và chị cũng bị nhận một cái tát tai từ anh của mình. Bị chạm vào vết thương lòng, chị tỏ ra bối rối. Mỗi khi bối rối, chị thường xõa mái tóc dài ngang qua mặt và dựa cửa nhìn ra phía khoảng đồi mênh mông trước nhà. Cái hình ảnh mái tóc xõa dài ngang qua mặt ngày nào của chị cứ vô hình như cứa vào da thịt, bóp nghẹt trái tim tôi. Nên cõi lòng tôi lúc nào cũng trống trải, xót xa.
Ngày đó...cái ngày đó đã xa xôi lắm rồi, khi tôi còn là một thằng bé con, không đếm hết bao nhiêu lần bị bố đánh vì cái tội ham chơi, tôi đã chạy đến tìm chị, rồi úp mặt vào ngực chị mà thổn thức. Cái ngày ấy, tôi có một cái tật là thích được úp mặt vào ngực chị để nghe chị đọc thơ, được chị xoa đầu mắng yêu tôi là "cái thằng khóc nhè thế này thì lớn lên làm sao đi bộ đội được". Đến chết tôi cũng vẫn còn nhớ câu nói ấy của chị, nó cứ âm vang mãi trong đầu tôi, nó là động lực giúp tôi trưởng thành hơn mỗi khi gặp khó khăn trong cuộc đời. Chị nói con trai là phải kiên cường, chứ cứ khóc nhè như em thì làm được cái trò trống gì. Vả lại sau này chị đi lấy chồng thì lấy ai mà nũng nịu. Thú thật, hồi bé, tôi thích nhất trên đời là được úp mặt vào ngực chị để nghe chị đọc thơ. Vì ngực chị ấm áp và thơm tho như mùi lúa chín, và êm như nhung và mềm như khăn bông. Độ ấy chị vừa mười tám, còn tôi mới bước vào mẫu giáo. Rồi thời gian trôi, chị Vinh đi học đại học ở trong thành phố, về sau này tôi lớn dần lên, nghe nói chị đã lấy chồng ở tận Kiên Giang, kể từ đó chẳng bao giờ thêm một lần tôi được úp mặt vào ngực chị để nghe chị đọc thơ nữa...
Kể từ đó tôi ngày đêm nhớ đến chị, nhiều đêm tủi thân tôi khóc, không biết từ bao giờ tôi đã coi chị như chị ruột của mình, cũng có khi tôi coi chị như người mẹ của mình. Thực tình mà nói, chị Vinh chỉ là một người chị ở cùng tập thể trong cơ quan của bố tôi, song từ khi bước chân vào khu tập thể này tôi đã thân quí chị như hơn cả chị em ruột thịt. Mọi người trong khu tập thể này vẫn thường nhắc, cái thằng bé còi cọt là tôi lớn lên được đỏ da thắm thịt, phổng phao như ngày hôm nay là nhờ một phần công lao to lớn của chị. Ở trong cái khu tập thể này chị là người yêu thương, chăm bẵm tôi nhất. Chị lớn hơn tôi mười tuổi, thường hay cho tôi ăn, ru tôi ngủ bằng những bài thơ Hàn Mặc Tử. Nghe mọi người kể, thương tôi còi cọc, chậm lớn nên cứ sau mỗi trận mưa rào, chị thường hay ra bờ sông hai bên sườn đồi bắt cóc đem về nấu cháo cho tôi ăn. Hồi đó trong bếp ăn tập thể thường hay độn sắn khô,độn ngô hay bo bo, nhưng bao giờ sới cơm cho tôi chị cũng thường sới phần cơm trắng cho tôi nhiều hơn. Bên nhà chị có sáu chị em toàn là gái, thành thử chị lại càng dành tình thương cho tôi nhiều hơn. Lúc tôi lớn, đi đâu, làm gì hễ gặp một người con gái nào tôi cũng đều thường so sánh với chị. Da chị trắng, mặt mày sáng sủa, thanh thoát, đức tính lại hiền lành dịu dàng. Do vậy, tôi cảm thấy chị như một nàng Bạch Tuyết trong truyện cổ tích, thành thử tôi cảm thấy không có một người con gái nào đẹp như chị.
.
truyện ngắn của Mai Khoa Thâu
Vinh là tên chị. Tôi chẳng biết chị từ đâu tới nữa, bởi từ khi tôi đặt chân vào khu tập thể này đã thấy chị có mặt ở đây rồi. Tôi còn nhớ mãi chị là người đầu tiên bế tôi khi tôi khóc và mua bánh cam cho tôi ăn. Tôi chẳng thể nào nhớ nổi đã bao nhiêu lần chị dỗ tôi ngủ khi tôi cứ nằng nặc đòi về quê. Mà không khóc sao cho được khi mà một thằng bé con mới tám tuổi đầu như tôi đã phải xa quê hương, xa mẹ, và các anh chị em tôi để theo bố lên thành phố vừa để học hành cũng vừa để chữa bệnh.
Hồi đó tôi vừa bé lại hay đau ốm thường xuyên, nên việc đưa tôi lên thành phố nơi bố tôi công tác là một quyết định khó đối với gia đình tôi. May thay cái thằng bé còi cọc mới tám tuổi đầu như tôi được chị Vinh yêu thương và chăm sóc tôi hết lòng.
Hồi đó, chị Vinh là một cô gái thành phố xinh đẹp, nhanh nhẹn, mạnh khỏe nhất khu tập thể của cơ quan bố tôi. Cả khu tập thể này đều mến chị ở đức tính hiền lành, dịu dàng chịu khó. Năm đó chị Vinh đã mười tám tuổi, đã học xong lớp xong lớp mười hai và đang ôn thi đại học. Thành thử tối nào chị cũng bày cho tôi học bài, những đêm trăng sáng chị còn đọc thơ cho tôi nghe nữa. Qua giọng đọc ấm áp của chị tôi đã mơ hồ hình dung ra những dòng sông trăng trong thơ Hàn Mặc Tử lấp loáng đi vào tim tôi. Và cũng chính từ những đêm trăng đó vô tình chị đã gieo sự yêu thích thơ văn trong tôi. Tôi còn nhớ mãi chị ở với anh chị của chị trong một căn phòng chật hẹp của khu tập thể, ở giữa căn phòng được kéo một cái ri đô vải màu xanh, xung quanh có mấy bông hoa hồng màu đỏ. Hồi đó, điều kiện vật chất còn thiếu thốn, thành thành là con gái mà chị cũng chẳng mấy ăn diện, tôi nhớ có một lần bố tôi mới mua cho tôi một cái mũ lưỡi trai màu mỡ gà, chị sang mượn để đội đi chơi với bạn bè, chiều về làm rơi xuống vũng nước ướt đẫm, lại thêm ném nhém màu đất đỏ, thấy vậy tôi òa khóc bắt đền chị, tôi mắng chị, và chị cũng bị nhận một cái tát tai từ anh của mình. Bị chạm vào vết thương lòng, chị tỏ ra bối rối. Mỗi khi bối rối, chị thường xõa mái tóc dài ngang qua mặt và dựa cửa nhìn ra phía khoảng đồi mênh mông trước nhà. Cái hình ảnh mái tóc xõa dài ngang qua mặt ngày nào của chị cứ vô hình như cứa vào da thịt, bóp nghẹt trái tim tôi. Nên cõi lòng tôi lúc nào cũng trống trải, xót xa.
Ngày đó...cái ngày đó đã xa xôi lắm rồi, khi tôi còn là một thằng bé con, không đếm hết bao nhiêu lần bị bố đánh vì cái tội ham chơi, tôi đã chạy đến tìm chị, rồi úp mặt vào ngực chị mà thổn thức. Cái ngày ấy, tôi có một cái tật là thích được úp mặt vào ngực chị để nghe chị đọc thơ, được chị xoa đầu mắng yêu tôi là "cái thằng khóc nhè thế này thì lớn lên làm sao đi bộ đội được". Đến chết tôi cũng vẫn còn nhớ câu nói ấy của chị, nó cứ âm vang mãi trong đầu tôi, nó là động lực giúp tôi trưởng thành hơn mỗi khi gặp khó khăn trong cuộc đời. Chị nói con trai là phải kiên cường, chứ cứ khóc nhè như em thì làm được cái trò trống gì. Vả lại sau này chị đi lấy chồng thì lấy ai mà nũng nịu. Thú thật, hồi bé, tôi thích nhất trên đời là được úp mặt vào ngực chị để nghe chị đọc thơ. Vì ngực chị ấm áp và thơm tho như mùi lúa chín, và êm như nhung và mềm như khăn bông. Độ ấy chị vừa mười tám, còn tôi mới bước vào mẫu giáo. Rồi thời gian trôi, chị Vinh đi học đại học ở trong thành phố, về sau này tôi lớn dần lên, nghe nói chị đã lấy chồng ở tận Kiên Giang, kể từ đó chẳng bao giờ thêm một lần tôi được úp mặt vào ngực chị để nghe chị đọc thơ nữa...
Kể từ đó tôi ngày đêm nhớ đến chị, nhiều đêm tủi thân tôi khóc, không biết từ bao giờ tôi đã coi chị như chị ruột của mình, cũng có khi tôi coi chị như người mẹ của mình. Thực tình mà nói, chị Vinh chỉ là một người chị ở cùng tập thể trong cơ quan của bố tôi, song từ khi bước chân vào khu tập thể này tôi đã thân quí chị như hơn cả chị em ruột thịt. Mọi người trong khu tập thể này vẫn thường nhắc, cái thằng bé còi cọt là tôi lớn lên được đỏ da thắm thịt, phổng phao như ngày hôm nay là nhờ một phần công lao to lớn của chị. Ở trong cái khu tập thể này chị là người yêu thương, chăm bẵm tôi nhất. Chị lớn hơn tôi mười tuổi, thường hay cho tôi ăn, ru tôi ngủ bằng những bài thơ Hàn Mặc Tử. Nghe mọi người kể, thương tôi còi cọc, chậm lớn nên cứ sau mỗi trận mưa rào, chị thường hay ra bờ sông hai bên sườn đồi bắt cóc đem về nấu cháo cho tôi ăn. Hồi đó trong bếp ăn tập thể thường hay độn sắn khô,độn ngô hay bo bo, nhưng bao giờ sới cơm cho tôi chị cũng thường sới phần cơm trắng cho tôi nhiều hơn. Bên nhà chị có sáu chị em toàn là gái, thành thử chị lại càng dành tình thương cho tôi nhiều hơn. Lúc tôi lớn, đi đâu, làm gì hễ gặp một người con gái nào tôi cũng đều thường so sánh với chị. Da chị trắng, mặt mày sáng sủa, thanh thoát, đức tính lại hiền lành dịu dàng. Do vậy, tôi cảm thấy chị như một nàng Bạch Tuyết trong truyện cổ tích, thành thử tôi cảm thấy không có một người con gái nào đẹp như chị.
Nhưng đặc biệt hơn với những người khác là ở nụ cười của chị. Một nụ cười rộng mở, để lộ hàm răng trắng, đều tăm tắp, nụ cười của chị như bừng lên một thứ ánh sáng ấm áp.
Vậy mà có một hôm, chị từ thành phố về một mình với bộ dạng thất thểu. Lúc đó là buổi chiều. Nắng quái chiếu qua cửa sổ, nơi cái bàn gỗ trong phòng tập thể mà chị vẫn hay thường ngồi. Tôi, như mọi khi, mang đến cho chị một ly nước lọc. Song, hôm ấy chị đã không cười, không nhìn tôi và nói cám ơn, như mọi khi...Chị lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cái bàn chị vẫn hay ngồi. Dáng ngồi cô độc và buồn bã. Tôi hỏi lại là chị có muốn uống nước lọc hay nước chè xanh? Chị giật mình quay lại, ngơ ngác. Tôi hỏi lại. Chị xua tay, lắc đầu: " Không! Cho chị một ly rượu, rượu trắng, rượu thuốc, rượu gì cũng được". Tôi lưỡng lự. Chị nhắc lại: cho chị một chai rượu, rượu gì cũng được. Tôi lần khân. Sao hôm nay lại uống rượu chứ không phải là nước lọc như mọi khi?
Chị tỏ vẻ khó chịu :"Sao còn đứng đó! Nhanh lên!".Nhưng chị ở lại có một đêm, sáng sớm hôm sau chị vội vàng ra đi khi tôi chưa kịp hỏi địa chỉ. Chị luôn chơi trò đuổi bắt với tôi như thế.
Đến tận năm thứ hai khi tôi nhập học, chị tìm đến khu nhà trọ tôi ở, chị bắt tôi phải về sinh sống với anh chị để chị tiện bề chăm sóc việc ăn uống cho tôi đỡ vất vả. Cái thằng con trai mười chín tuổi đầu như tôi khi đó đã đủ trưởng thành, biết kiềm chế cảm xúc và ý thức được bản thân mình. Tôi kiên quyết từ chối, dù rất muốn sống bên chị để được chị chăm bẵm như ngày bé thơ.
***
Nhưng rồi một đêm mưa to gió lớn, chị bỗng dưng tìm đến khu nhà trọ của tôi. Nhìn chị ướt sũng, khuôn mặt bợt bạt như hồn lìa khỏi xác, hai mắt sưng mòng vô cảm, tôi linh cảm có chuyện chẳng lành. Tôi nhìn thân xác chị, máu như đông lại, cổ họng ứ nghẹn. Chưa bao giờ tôi thấy lòng mình đau đớn như vậy. Chị ngồi bệt xuống góc phòng, miệng lẩm bẩm câu gì đó nghe như tuyệt vọng. Tôi thảng thốt, chị lẩm bẩm trong tiếng cười gằn giống như người điên:"Kết thúc rồi em ạ! Hắn đã lừa chị. Hắn đã giết chết niềm tin của chị...".
Chị nằm bẹp cả tháng. Khóc ròng. Người gầy rộc, xanh sao. Chồng chị, anh ấy đến bao lần tìm chị, là bấy nhiêu lần quỳ xuống xin chị tha thứ. Những người đàn ông hối hận, khi đó nhìn khuôn mặt họ thật thảm thương và tội nghiệp. Thế mà chị chẳng mảy may động lòng, chuyển tâm đổi ý. Chị chỉ nhìn trân trân vào bức tường, đôi mắt vô hồn ngây dại, lẩm bẩm câu gì đó nghe mang máng...hết rồi... Tôi hỏi chị còn yêu anh không? Sao mà không cho anh một cơ hội,...hỏi như thế , chứ tôi thừa biết chị vẫn còn yêu anh.... Yêu anh đến cháy lòng nên chị mới đau đớn như thế.
Vậy mà có một hôm, chị từ thành phố về một mình với bộ dạng thất thểu. Lúc đó là buổi chiều. Nắng quái chiếu qua cửa sổ, nơi cái bàn gỗ trong phòng tập thể mà chị vẫn hay thường ngồi. Tôi, như mọi khi, mang đến cho chị một ly nước lọc. Song, hôm ấy chị đã không cười, không nhìn tôi và nói cám ơn, như mọi khi...Chị lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cái bàn chị vẫn hay ngồi. Dáng ngồi cô độc và buồn bã. Tôi hỏi lại là chị có muốn uống nước lọc hay nước chè xanh? Chị giật mình quay lại, ngơ ngác. Tôi hỏi lại. Chị xua tay, lắc đầu: " Không! Cho chị một ly rượu, rượu trắng, rượu thuốc, rượu gì cũng được". Tôi lưỡng lự. Chị nhắc lại: cho chị một chai rượu, rượu gì cũng được. Tôi lần khân. Sao hôm nay lại uống rượu chứ không phải là nước lọc như mọi khi?
Chị tỏ vẻ khó chịu :"Sao còn đứng đó! Nhanh lên!".Nhưng chị ở lại có một đêm, sáng sớm hôm sau chị vội vàng ra đi khi tôi chưa kịp hỏi địa chỉ. Chị luôn chơi trò đuổi bắt với tôi như thế.
Đến tận năm thứ hai khi tôi nhập học, chị tìm đến khu nhà trọ tôi ở, chị bắt tôi phải về sinh sống với anh chị để chị tiện bề chăm sóc việc ăn uống cho tôi đỡ vất vả. Cái thằng con trai mười chín tuổi đầu như tôi khi đó đã đủ trưởng thành, biết kiềm chế cảm xúc và ý thức được bản thân mình. Tôi kiên quyết từ chối, dù rất muốn sống bên chị để được chị chăm bẵm như ngày bé thơ.
***
Nhưng rồi một đêm mưa to gió lớn, chị bỗng dưng tìm đến khu nhà trọ của tôi. Nhìn chị ướt sũng, khuôn mặt bợt bạt như hồn lìa khỏi xác, hai mắt sưng mòng vô cảm, tôi linh cảm có chuyện chẳng lành. Tôi nhìn thân xác chị, máu như đông lại, cổ họng ứ nghẹn. Chưa bao giờ tôi thấy lòng mình đau đớn như vậy. Chị ngồi bệt xuống góc phòng, miệng lẩm bẩm câu gì đó nghe như tuyệt vọng. Tôi thảng thốt, chị lẩm bẩm trong tiếng cười gằn giống như người điên:"Kết thúc rồi em ạ! Hắn đã lừa chị. Hắn đã giết chết niềm tin của chị...".
Chị nằm bẹp cả tháng. Khóc ròng. Người gầy rộc, xanh sao. Chồng chị, anh ấy đến bao lần tìm chị, là bấy nhiêu lần quỳ xuống xin chị tha thứ. Những người đàn ông hối hận, khi đó nhìn khuôn mặt họ thật thảm thương và tội nghiệp. Thế mà chị chẳng mảy may động lòng, chuyển tâm đổi ý. Chị chỉ nhìn trân trân vào bức tường, đôi mắt vô hồn ngây dại, lẩm bẩm câu gì đó nghe mang máng...hết rồi... Tôi hỏi chị còn yêu anh không? Sao mà không cho anh một cơ hội,...hỏi như thế , chứ tôi thừa biết chị vẫn còn yêu anh.... Yêu anh đến cháy lòng nên chị mới đau đớn như thế.
Rồi thời gian trôi đi, bây giờ tôi đã là một anh phóng viên đi viết bài ở bãi biển Nha Trang trong một buổi chiều cuối năm, vô tình thế nào trong bức hình chụp về biển có hình ảnh của chị Vinh ở trong đó. Thật ngạc nhiên và tình cờ, bởi mái tóc che ngang mặt , đăm đắm nhìn ra phía biển xa thì quả đối với tôi không thể lạc đi đâu được. Nếu hôm ấy tôi không có mặt ở bãi biển Nha Trang thì chắc tôi đã lạc mất chị rồi.
Do tò mò nghề nghiệp, tôi đã điều tra nơi chị đang sinh sống.
Tôi đã tìm gặp anh xe thồ, chị bán hàng rong, cô tiếp tân ở các khách sạn trong cái thành phố biển đầy nắng và gió này, cuối cùng tôi đã tìm ra địa chỉ của chị.
***
Một buổi chiều mùa đông lạnh giá, theo địa chỉ tôi đã tìm đến xóm Cây Tràm, xã Vĩnh Thạnh Đông.
Phải đi tới hơn ba chục cây số bằng đường sông tôi mới tới được xóm Cây Tràm. Tôi đứng lặng người nhìn cái xóm nhỏ hiu hắt bên bờ kênh, quá ư nghèo nàn. Những mái nhà lợp lá dừa rách nát, thấp lè tè nằm rải rác hai bên bờ kênh.
Do tò mò nghề nghiệp, tôi đã điều tra nơi chị đang sinh sống.
Tôi đã tìm gặp anh xe thồ, chị bán hàng rong, cô tiếp tân ở các khách sạn trong cái thành phố biển đầy nắng và gió này, cuối cùng tôi đã tìm ra địa chỉ của chị.
***
Một buổi chiều mùa đông lạnh giá, theo địa chỉ tôi đã tìm đến xóm Cây Tràm, xã Vĩnh Thạnh Đông.
Phải đi tới hơn ba chục cây số bằng đường sông tôi mới tới được xóm Cây Tràm. Tôi đứng lặng người nhìn cái xóm nhỏ hiu hắt bên bờ kênh, quá ư nghèo nàn. Những mái nhà lợp lá dừa rách nát, thấp lè tè nằm rải rác hai bên bờ kênh.
- Bác ơi! Cho cháu hỏi thăm ở xóm này có cô nào tên là Vinh không ạ? Tôi hỏi khi gặp được một bà cụ chừng ngoài sáu mươi tuổi.
Bà cụ như sững lại:
Anh hỏi...Vinh...Vinh ...nào?
Anh hỏi...Vinh...Vinh ...nào?
Tôi hơi lúng túng. Ngoài cái tên Trần Thị Vinh ra tôi không có thông tin gì thêm.
- Dạ ...Vinh...Trần Thị Vinh...đã từng sống ở khu tập thể cuả cơ quan Sở Nội Vụ trên thành phố ạ!
Bà cụ giật nảy người lên run run, rồi như co rúm người lại.
-Vinh! Có phải cái Vinh con dâu tôi...? Nó theo chồng về đây đã được hơn mười năm rồi. Thế anh là...
Mặt bà lão chợt sa sầm lại làm tôi hơi hoảng. Một hồi lâu sau bà lão mới trấn tĩnh, mời tôi vào nhà.
Bà lão lập cập pha nước. Tay bà run run rót nước trà tràn cả ra miệng chén.
- Dạ ...Vinh...Trần Thị Vinh...đã từng sống ở khu tập thể cuả cơ quan Sở Nội Vụ trên thành phố ạ!
Bà cụ giật nảy người lên run run, rồi như co rúm người lại.
-Vinh! Có phải cái Vinh con dâu tôi...? Nó theo chồng về đây đã được hơn mười năm rồi. Thế anh là...
Mặt bà lão chợt sa sầm lại làm tôi hơi hoảng. Một hồi lâu sau bà lão mới trấn tĩnh, mời tôi vào nhà.
Bà lão lập cập pha nước. Tay bà run run rót nước trà tràn cả ra miệng chén.
Bà lão nhìn tôi trân trối như dò xét. Một lát, bà đứng dậy bên cái ban thờ nhỏ ở giữa phòng khách, giở tấm vải đỏ che khung hình trên bàn thờ, rút mấy nén nhang định thắp... Lúc này tôi mới nhìn lên bàn thờ, thấy tấm ảnh của một người phụ chừng ngoài bốn mươi tuổi. Gương mặt đẹp nhưng toát ra một vẻ buồn u uẩn.Tôi không còn tin vào mắt mình nữa,miệng bật lên thành tiếng...chị...Vinh...Vinh...
Nó đấy! Tôi hỏi khi không phải. Thế anh là ai...
Tôi không dám nói năng gì. Chờ cho bà lão ra ngồi ngoài hiên, tôi bần thần tiến lại gần bàn thờ, thắp ba nén nhang, cúi đầu kính cẩn vái chị.
À ra thế,...chị đã tha thứ cho anh, những trong lòng chị không được thanh thản...chị sống lầm lũi trong cái xóm nhà lá này, ru mình vào trong cõi váng lặng.
Tôi không dám nói năng gì. Chờ cho bà lão ra ngồi ngoài hiên, tôi bần thần tiến lại gần bàn thờ, thắp ba nén nhang, cúi đầu kính cẩn vái chị.
À ra thế,...chị đã tha thứ cho anh, những trong lòng chị không được thanh thản...chị sống lầm lũi trong cái xóm nhà lá này, ru mình vào trong cõi váng lặng.
Chia tay cái xóm nhỏ, chia tay chị,...tôi xin bà cụ một bức hình của chị rồi ra về. Mỗi lần nhìn vào bờ vai, khuôn ngực chị, tôi đau nỗi đau khó gọi tên. . Chị đã ra đi về bên kia thế giới, nhưng để lại trong lòng tôi cũng như mọi người một bài học về tình người chan chứa.Thi thoảng trong vô thức, tôi lại nhớ chị đến quặn lòng.Cảm giác ấm áp và thơm tho như mùi lúa chín, và êm như nhung mềm như khăn bông, cứ bồng bềnh ... bồng bềnh...
.
Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014
Xuân.
Xuân.
Xuân nói với tôi, em luôn ám ảnh về những giấc mơ mùa xuân. Không biết có phải em tên là Xuân nên nỗi ám ảnh về những cơn mưa phùn mùa xuân luôn túc trực trong em hay không, mà em luôn nghĩ và viết về mùa xuân em cũng không biết nữa. Nhưng có một điều tôi chắc chắn là em luôn bị chi phối bởi nó và luôn gặp những điều linh diệu bởi mùa xuân.
Em gởi cho tôi trang nhật kí mà em viết cho ngày sinh nhật của mình. Tôi là người yêu văn chương, (cũng đã từng là một biên tập viên văn nghệ của tạp chí tgtt), nhưng không quen viết văn thơ, nhưng đọc những bài viết của em, tôi có cảm giác em đã đi vào sự linh diệu của văn chương và thơ ca lúc nào không hay. Tất cả đã và đang vận vào em, như một điều kì diệu và cần thiết, ít ra là để em say và đắm chìm vào nó, quên đi những nhọc nhằn và thất bại trong cuộc đời của mình. Những lúc đó em vịn vào thơ văn mà đi, và thơ văn cũng là một cứu cánh khi em cảm thấy bế tắc và mất phương hướng trong cuộc sống.
"...sinh nhật lần thứ 15 . Tôi bắt đầu nghĩ đến những giấc mơ tinh khôi của mình. Chưa bao giờ tôi thấy đất trời trong veo và xanh ngắt như thế. Hình như tất cả màu xanh của vũ trụ được dồn lại cho ngày hôm nay. Bầu trời được đẩy lên cao hơn, và cái gió được dịp tung tẩy, buông tuồng mạnh mẽ phóng khoáng hơn. Gió thỏa sức vờn mây, khiến cho những làn mây không thể tụ lại để làm mưa, làm dịu đi cơn khát của cỏ và của những dòng sông quê. Chỉ có con đường làng là vẫn thẳng tăm tắp, vươn mình về phía trước, để đón những cơn gió heo may. Phía xa xa, những tia chớp đì đùng vọng lại. Nhưng chúng cũng chỉ đủ gieo vào không gian những âm thanh xa xăm như vậy mà không thể đủ sức làm một trận mưa rào, mà chỉ là những cơn mưa lất phất mỏng như mây, mọi người thường quen gọi đó là mưa xuân.
Mùa xuân.
Lại một mùa xuân nữa ...
Lạ nhỉ? Lành lạnh, mưa phùn, gió heo may...vậy mà vẫn thích mùa xuân.
Chợt nhớ, ngày mới vào lớp 10, bạn trao cho mình cành mai vàng. Mình để quên trong ngăn bàn và quên mất không mang về. Khiến cho cả đêm mình không ngủ được. Cành mai vàng rực cháy vào nỗi nhớ ấy bây giờ biết ở đâu mà tìm lại?
Mình đã đi tìm cành mai vàng chói chang nỗi nhớ đầu đời ấy trong mấy năm qua, mà không thể tìm được. Bây giờ bạn đã xa rồi. Ở phương Nam nắng chói chang, sắc mai vàng có còn rực vàng để bên bạn mãi không quên cái nhìn bâng quơ gieo nỗi nhớ đầu đời?
Mà sao nhà thơ Hữu Chỉnh làm thơ ...nghe câu quan họ trên Cao Nguyên...nhỉ? À mình hiểu ra rồi, nhà thơ đã giải mã cho tình yêu Cao Nguyên và gắn bó với mảnh đất này...tác giả đã mong...lên Cao Nguyên người ở đừng về...Nhận ra sắc nắng và gió và sự gắn bó của con người trên mảnh đất này, mà sao không thể nhận ra sự trượt rơi những kỉ niệm trên vai thiếu nữ khi mỗi độ xuân về nhỉ?
Mình không hiểu nhưng thích đọc các bài thơ của nhà thơ Hữu Chỉnh bởi nó gần gũi , bởi nó giải mã rất vu vơ như thế!
Mình tên là Xuân. Cái tên gọi sang mùa đã bao lâu? Biết bao thi nhân đã dùng mùa xuân để làm cho thi hứng sống dậy cùng những tác phẩm để đời? Như Xuân Diệu đã từng viết trong bài Xuân tha hương: Tết này chưa chắc em về được/ Em gửi về đây một tấm lòng/ Ôi, chị một em, em một chị/ Giời làm xa cách mấy con sông...
Hay nhà thơ Hàn Mặc Tử đã từng viết những câu thơ gan ruột trong bài:Mùa Xuân Chín. Bài thơ Mùa xuân chín ta thấy chẳng những thơ không điên, lòng thi nhân thanh tao, cõi hồn siêu thoát, tựa thể ông đang ngồi thụ cảnh thiên thai của bậc khách tiên sa. Mạch thơ cũng tách bạch ra khỏi hẳn cõi sao trăng, ảo tình sương khói ấy:
"Trong làn nắng ửng khói mơ tan
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý, bóng xuân sang./...".
Nếu có một chàng trai nào đó bị chìm trong ánh mắt xanh biếc tựa ao thu và má đào của một nàng thiếu nữ thì mình tin rằng sẽ có một hoàng tử trong truyện cổ tích cũng bị thiêu đốt bởi tình yêu rực cháy của nàng xuân!
Mình hiểu ra sự nhiệt thành và đam mê cháy bỏng, nhưng cũng rất đỗi dịu dàng mang cái tên nàng xuân!
Bất chợt mình nhớ đến câu chuyện về một cô gái bị phụ tình trong một câu chuyện cổ tích. Cô đi về phía mặt trời. Mặt trời hướng cô ra biển. Biển như chiếc quạt kì ảo đầy ngũ sắc khi bình minh lên. Biển kéo giấc mơ xa xăm về gần con người hơn. Biển gọi nỗi nhớ qua tiếng u u ...của vỏ ốc và tù và. Cô gái đã lắng nghe tiếng sóng. Nghe trong tiếng gọi bình minh một nỗi niềm của mùa xuân. Cô cảm nhận được tình yêu lớn lao trong lòng đại dương, qua những bờ cát trắng trải dài, qua sự nhọc nhằn của bước chân chài lưới, qua vệt lan xanh bám bờ cát trắng của loài rau muống biển... Không thể không làm được, khi con người nhận ra sự kì diệu của biển cả và của đất trời và thu nhận sự tinh khôi, huyền diệu mà vũ trụ ban cho con người.
Nhưng chỉ khi con người mang trái tim mùa xuân, vừa cháy bỏng, vừa dịu dàng và say đắm, mới cảm nhận ra điều này...
Đó là lí do mà cha mẹ sinh ra và đặt tên cho mình là Xuân.Mình tin như vậy...
Tại sao lại không tin, khi vào thời khắc giao mùa này, mình đã cùng Xuân đi qua 30 năm, tuyệt đẹp và mộng mơ, huền diệu nhất của đời người... "
Mùa xuân mang tên em, giờ thì tôi tin rồi. Bởi em nói đúng. Em là người có nghị lực, em mang hi vọng, em mang hạnh phúc đến với mọi người, mọi nhà. Trên vai em gánh những tia nắng vàng rực rỡ, những nụ hoa đào dịu ngọt, những sắc mai vàng óng ánh. Và em đã là sự huyền diệu trong mùa xuân nồng để trao cho nhân loại một tình yêu bất tử.
Điều đó nàng xuân đã làm được, còn em nàng Xuân ơi, tại sao không?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)