người đi
Người đi
bỏ lại câu thơ
Nghiêng chiều hoa nở,
bơ vơ núi đồi
Lục tìm ánh mắt, bờ môi
Xôn xao sóng dậy, để tôi đi tìm
Mệt nhoài bước mỏi đồi sim
Vườn cà hoa tím, in hình nỗi đau
Sáo kêu lạc tiếng bên cầu
Sân đình ánh mắt đêm thâu vỡ bờ
Người đi
ngơ ngẩn câu thơ.
Tháng sáu
THáng sáu phượng cháy hết mình
ngợp trời hoa đỏ mộng xinh tay người
hoa rơi lầm tưởng tiếng cười
xôn xao sóng dậy đầy vơi cõi lòng
tháng sáu người có về không?
đường quê thắp lửa chờ mong tháng ngày
giật mình nỗi nhớ rời tay
cái màu tím ấy, ai hay lời nguyền
tháng sáu người bước lên thuyền
ta thành lữ khách nhớ-quên tháng ngày
mưa phùn bất chợt chiều nay
sáo sang sông ấy, có hay lòng người?
tháng sáu nỗi nhớ tím trời
vu vơ vạt tóc, tiếng cười bỏ quên.
xa ngườixa rồi mắt biếc
để bây giờ tiếc
lãng đãng mưa xuân
ngập ngừng run rẩy
đời nhanh đến vậy
nắng lên, chiều tà
trò chơi thuở ấy
nỗi buồn cách xa...
miên man cỏ hoa
ướt miền hạnh phúc
bập bùng khổ đau
bờ vai, vòm ngực
tan vào trong nhau...
nước chảy qua cầu
giăng mờ kỷ niệm
ngỡ ngàng hoa cúc
chở về mùa thu
ta chờ mùa xuân
mai vàng rực rỡ
đâu rồi mắt nhớ
gọi thầm tên em...!
gửi em phương xagửi về em chút mặn mòi biển cả
xin em hãy giữ giùm anh quãng đời trai trẻ
ta vô tình bước qua nhau rất vội
bước qua nhau không một lần ngoái lại
vô tâm trước ánh nhìn của biển
xin một lần được tạ lỗi cùng em
lời nói dối đành chốn chạy anh lần nữa
anh chẳng thể ném quá khứ vào ngọn lửa
nên không về được bao giờ...?
không phải mọi điều anh đều viết vào thơ
và can đảm đương đầu với bão tố
xin vì anh trái tim lầm lỡ
em đừng quay lưng...!
cứ để anh quay cuồng giông bão
điệp khúc của trái tim đi lạc!
và khivà khi năm tháng đi qua
ta không còn trẻ- và em đã già
và khi nụ nở thành hoa
nụ cười chớp nhoáng đã là hư không
và khi một thoáng nắng hồng
phập phồng đưa sáo sang sông với người
tháng hai nồng nàn phòng cưới
sao tôi ngỡ, chỉ riêng tôi lặng nhìn.
niềm tingió vẫn thổi
trên con đường anh đi
nắng mờ xa che khuất dấu chân người
lối em về miên man hoa lá
chi chít những ánh sao xa
phía cuối con đường
lung linh vòng tay ấm
đưa em qua những ngày đông giá lạnh
em còn nhớ không?
có một người...
vẫn âm thầm đứng đợi
buồn như giọt nước
lảng bảng mây hoàng hôn
mù xa lòng nhớ thương
và nơi ấy, có con đường anh về
một ngày mai không còn nông nổi
và đêm tối trong vòng tay ghì xiết
những nhịp rung lặng lẽ
âm thanh của hạnh phúc
thốt ra từ niềm tin
ngày mai em về.
Người đi
bỏ lại câu thơ
Nghiêng chiều hoa nở,
bơ vơ núi đồi
Lục tìm ánh mắt, bờ môi
Xôn xao sóng dậy, để tôi đi tìm
Mệt nhoài bước mỏi đồi sim
Vườn cà hoa tím, in hình nỗi đau
Sáo kêu lạc tiếng bên cầu
Sân đình ánh mắt đêm thâu vỡ bờ
Người đi
ngơ ngẩn câu thơ.
Tháng sáu
THáng sáu phượng cháy hết mình
ngợp trời hoa đỏ mộng xinh tay người
hoa rơi lầm tưởng tiếng cười
xôn xao sóng dậy đầy vơi cõi lòng
tháng sáu người có về không?
đường quê thắp lửa chờ mong tháng ngày
giật mình nỗi nhớ rời tay
cái màu tím ấy, ai hay lời nguyền
tháng sáu người bước lên thuyền
ta thành lữ khách nhớ-quên tháng ngày
mưa phùn bất chợt chiều nay
sáo sang sông ấy, có hay lòng người?
tháng sáu nỗi nhớ tím trời
vu vơ vạt tóc, tiếng cười bỏ quên.
xa ngườixa rồi mắt biếc
để bây giờ tiếc
lãng đãng mưa xuân
ngập ngừng run rẩy
đời nhanh đến vậy
nắng lên, chiều tà
trò chơi thuở ấy
nỗi buồn cách xa...
miên man cỏ hoa
ướt miền hạnh phúc
bập bùng khổ đau
bờ vai, vòm ngực
tan vào trong nhau...
nước chảy qua cầu
giăng mờ kỷ niệm
ngỡ ngàng hoa cúc
chở về mùa thu
ta chờ mùa xuân
mai vàng rực rỡ
đâu rồi mắt nhớ
gọi thầm tên em...!
gửi em phương xagửi về em chút mặn mòi biển cả
xin em hãy giữ giùm anh quãng đời trai trẻ
ta vô tình bước qua nhau rất vội
bước qua nhau không một lần ngoái lại
vô tâm trước ánh nhìn của biển
xin một lần được tạ lỗi cùng em
lời nói dối đành chốn chạy anh lần nữa
anh chẳng thể ném quá khứ vào ngọn lửa
nên không về được bao giờ...?
không phải mọi điều anh đều viết vào thơ
và can đảm đương đầu với bão tố
xin vì anh trái tim lầm lỡ
em đừng quay lưng...!
cứ để anh quay cuồng giông bão
điệp khúc của trái tim đi lạc!
và khivà khi năm tháng đi qua
ta không còn trẻ- và em đã già
và khi nụ nở thành hoa
nụ cười chớp nhoáng đã là hư không
và khi một thoáng nắng hồng
phập phồng đưa sáo sang sông với người
tháng hai nồng nàn phòng cưới
sao tôi ngỡ, chỉ riêng tôi lặng nhìn.
niềm tingió vẫn thổi
trên con đường anh đi
nắng mờ xa che khuất dấu chân người
lối em về miên man hoa lá
chi chít những ánh sao xa
phía cuối con đường
lung linh vòng tay ấm
đưa em qua những ngày đông giá lạnh
em còn nhớ không?
có một người...
vẫn âm thầm đứng đợi
buồn như giọt nước
lảng bảng mây hoàng hôn
mù xa lòng nhớ thương
và nơi ấy, có con đường anh về
một ngày mai không còn nông nổi
và đêm tối trong vòng tay ghì xiết
những nhịp rung lặng lẽ
âm thanh của hạnh phúc
thốt ra từ niềm tin
ngày mai em về.
hongbach at 01/05/2013 07:13 pm comment
Lục tìm ánh mắt, bờ môi Xôn xao sóng dậy, để tôi đi tìm Mệt nhoài bước mỏi đồi sim Vườn cà hoa tím, in hình nỗi đau y tho that hay!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét