Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

TÌNH THẦY CÔ

Lá phượng xanh, 
tiếng thì thầm rất xa ngày ấy
tuổi thơ ngây e lệ rụt rè
tiếng trống trường giục mùa phượng nở
lá bàng xanh,
xanh biếc trời quê
cuộc đời em có lối xưa đi về
mái trường đấy, thầy cô vẫn ở đây.
sao hôm nay tự nhiên mình thấy lạ
giờ về đây sau bao ngày cách xa
vẫn ấm áp lời bảo ban ân cần
lòng thầy cô sao giống như lòng mẹ
chỉ lối, đưa đường qua bão giông
ngày đi xa ấm áp cả tâm hồn.


THỊ MẦU
Người đời nói - Em là đứa lẳng lơ
Môi hồng- Mắt lúng liếng đưa duyên
Nếu không đong đo phẩm giá- Em sẽ đẹp như nàng tiên
Đừng nói lời dễ  dãi trao em
Môi hồng, mắt liếc làm duyên con gái
Em- nào có tội gì đâu?
Hãy nhìn sâu vào đôi mắt ấy
Anh sẽ đọc được lời nguyện cầu
Em- Mang trong mình thân phận con gái
Nên- dẫu có một lần lỡ dại
Cũng là lẽ thường tình
Nhưng- Mong người đời 

đừng nhìn em với cái nhìn thương hại

Em nào có tội gì đâu?



CÂU HÁT QUÊ
Thoang thoảng chiều nay câu hát quê
Vọng buốt  hồn tôi một lối về
Hồn còn vương vít trên ngọn cau
Lã chã lá vàng đếm nỗi đau.

Nhớ tháng năm

Từ tháng năm dạo đó
Thấy màu hoa phượng đỏ
Lại nhớ về ngày xưa
Con đường quê chiều mưa
Heo may rắc lá vàng
Gọi bóng người xa xôi
Giờ tìm lại  bóng tôi
Của những ngày tháng qua
Nhớ một chiều rất xa
Dưới gốc cây phượng  già
Em tìm nhặt cánh hoa
Tóc xõa sóng mây trôi
Mang theo cả hồn tôi
Trong một chiều lơ ngơ
Lạc vào màu hoa đỏ
Chất tình trong câu chữ

Gửi vào chiều tháng năm.

Mưa phố núi

Mưa phố núi có gì lạ đâu
Nghiêng nghiêng nước vắt qua cầu
Bến đò côi cút bóng ai
Miệt mài cơn gió thổi hoài triền sông
Hồn rừng thiêng cũ còn không?
Buôn làng nước chảy rưng rưng
Cà phê  hương ngát như mừng
Ngàn nụ chồi biếc mọc lên
Đồi cao thưa dần cây cối
Buôn làng sắp hóa thị thành
ít  được nhìn thấy khói bếp
Hình như rừng chẳng còn xanh?
Anh theo người làng đi khắp
Đi tìm tiếng chiêng...ngày xưa
Buôn làng giờ bao cái mới
Những cái chỉ còn trong mơ

Chiều nghe tiếng  ''Khan'' đục  buồn
Lối về xóm núi trời mưa...


 nông nổi
 

mải mê với cuộc mưu sinh
trở mình tỉnh giấc, thương mình đêm qua
bình yên bến vắng ngàn hoa
con đò côi cút, ru ta...một thời
cây đa xanh tuổi thơ tôi
tự nhiên thấy nhớ thương hoài ngàn lau
trổ bông, thắp trắng trên đầu
sang ngang buông thõng một câu...gọi người
lãng du mây lảng bảng trôi
nghiêng trời hoa trắng mệt nhoài triền sông
lưng đồi khói phủ mênh mông
tôi về nhặt bóng hoàng hôn nhạt nhòa
nông nổi một kiếp xa quê
 hồn nơi đất khách  lối về...mờ xa.



Đắm say   
                     tặng Thúy Hiền

ta mê giọng hát của em

lời ca như lửa cháy

cất lên từ sâu thẳm con tim

để suốt đời ta mải mê đi tìm

điệu hát nào chơi vơi

nhớ thương cả một đời người

***

thời gian trôi

em vẫn mải mê hát

như ngày xưa

anh đã từng đắm say

đã từng ngây ngô

nụ hôn dang dở, tàn phai như điếu thuốc

ánh mắt ấy, chuốc điều phiền muộn

như chạm phải thiên đường

***

em đã từng đứng đấy

trên sân khấu này, say xưa hát

dáng ngọc, mắt liếc, môi cong

"Để lại nhớ thương

suốt cuộc đời anh"

mênh mang theo giọng hát

ru ta một đời

nguyên vẹn, chênh vênh...

tiếng gió  nhẹ tênh

"Trên đồi cao em hát

những ngày bên nhau".



Biển đêm
 tặng D
Một mình ngồi ngắm biểm đêm
(Hình như lại ngồi nhớ em)
Bàn chân dẫm đạp lên cát
Gió từ ngoài khơi thổi mát
Hình như biển đêm đang hát
Bờ xa cá thu vẫy đạp
Ai người yêu biển nhận ra

Lấp loáng ánh đèn câu mực
Nước xanh, xanh thẳm trời thu
Mắt nhìn biển đêm xa xăm
Đôi môi nói lời rất lạ
Ai người yêu biển nhận ra

Tôi với nồng nàn biển cả
Một đêm nay nữa, lại xa...



Lạc
Chiều nay biển lại dậy sóng
Em ở ngoài ấy còn không mong chờ?
Anh lạc vào cõi bơ vơ
không sông, không biển, không đò, không em.



Ta về
Ta về hoa trắng rắc đầu
Em đâu nhớ nữa, cái câu hẹn thề
Em đi, đi mãi không về
Đêm mưa gió đó, bốn bề tan hoang
Bức bối trong mớ khăn choàng
Ta chưa kịp mở...lòng tan nát lòng
Mười năm câu nói còn vang
Nụ cười lận đận ta đan tháng ngày
Những người ta gặp hôm nay
Thoảng qua chốc lát, rời tay ngay mà
Những người ta gặp hôm qua
Ngột ngạt câu nói, như là mưa tan...
Bến sông nay thiếu hoa vàng
Thắp câu thơ cũ mơ màng trăng lên...

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

Mùa thu
mùa thu vương áo đẹp
lòng chợt thấy bồn chồn
trách bàn tay quá hẹp
nên tiếc mình hoàng hôn.