Mẹ tôi
Mẹ tôi là một người nông dân
sinh sống ở làng quê như bao bà mẹ khác ở làng quê Việt Nam . Có lẽ trong mắt mọi người thì
mẹ chỉ là một người bình thường, nhưng trong tôi, mẹ luôn là một hình mẫu để
tôi vươn tới, mẹ là một niềm tự hào lớn lao của đời tôi.
Mẹ tôi là một người phụ nữ
thôn quê chân chất, hay lam hay làm, chịu thương chịu khó, hay nhường nhịn, bản
tính lại thật thà tốt bụng. Do vậy, mọi người trong xóm ai cũng thương mẹ tôi
lắm. Vì cuộc đời mẹ sớm phải chịu nhiều mất mát và trăm nỗi lo toan. Tuổi thanh
xuân của mẹ ở ngoài chiến trường, đi thanh niên xung phong, gánh đạn dược, lương thảo ra tiền
tuyến.
Hòa bình lập lại năm 1975, bố
tôi được điều động vào Tây Nguyên công tác trong nghành giáo dục huyện Krông
Păc, Dak Lak. Đến năm 1993 thì không may bị bệnh hiểm nghèo rồi mất, khi đang
là chủ tịch công đoàn giáo dục huyện Krông Păc. Để lại bảy đứa con thơ dại và một mẹ già đã ngoài bảy mươi.
Kể từ ngày đó, tất cả gánh nặng gia đình và công việc đồng áng đều đè nặng lên
vai một mình mẹ. Nhớ về ngày bố tôi mới mất, tưởng chừng như mẹ không sống nổi,
rồi thời gian cũng làm mẹ nguôi ngoai, có lẽ vì thương các con phải làm việc
nhiều, và sợ các con phải bỏ học sớm nên mẹ đã gượng đứng dậy sau nỗi buồn đau
mất mát để làm nụng vất vả nuôi con ăn học. Và không phụ sự mong mỏi của mẹ mấy
anh em tôi đã khuyên bảo nhau cố gắng học hành, thấy vậy mà mẹ đã dần dần khuây
khỏa trở lại. Thậm chí mẹ còn an ủi tôi, nhắc tôi phải cố gắng học hành để thi
vào ngành sư phạm theo con đường mà bố tôi đã lựa chọn. Không phụ lòng mong mỏi
của mẹ tôi đã thi vào khoa Ngữ văn Trường đại học sư phạm Huế, ngày tôi nhận
được giấy báo nhập học, cả cái xóm lao động nghèo này như vui lây cho tôi. Mẹ
tôi mãn nguyện lắm, từ đó tôi bắt đầu thấy những nụ cười hiền từ vui dần trên
khuôn mặt mẹ. Ngày đó tôi đi học xa nhà, nên cứ mỗi lần trở về quê thăm mẹ, mẹ
tôi đã để dành bao nhiêu là thứ: nào là con gà, quả trứng, luống rau, quả ổi,
buồng chuối, … tất cả những gì mẹ có, để dành dụm chờ đợi tôi về. Thế là cứ mỗi
lần tạm biệt gia đình lên đường đi học, cầm gói tiền chắt chiu từ những mớ rau,
con gà, tạ thóc mẹ bán để lấy tiền cho tôi ăn học. Hình như được gói ghém và
dành dụm từ lâu, mẹ đưa cho mà tôi không cầm được nước mắt. Nhiều lúc chia tay
mẹ, tôi muốn gục đầu vào lòng mẹ mà nói rằng: Mẹ là người con thương nhất trên
đời!
Những đêm nằm trên gường tầng kí túc xá, khi tắt đèn đi ngủ rồi là những lúc tôi thương nhớ mẹ ở quê nhà đến rối bời ruột gan. Tôi nghĩ không biết bây giờ này mẹ đã ngủ chưa, hay vẫn còn bên đàn gà, đàn lợn.
Những đêm nằm trên gường tầng kí túc xá, khi tắt đèn đi ngủ rồi là những lúc tôi thương nhớ mẹ ở quê nhà đến rối bời ruột gan. Tôi nghĩ không biết bây giờ này mẹ đã ngủ chưa, hay vẫn còn bên đàn gà, đàn lợn.
Rồi năm năm trời ở trọ , cơm
đùm, cơm nắm cũng qua đi. Ra trường, tôi được tổ chức phân công công tác giảng
dạy tại xã Eayong. Sau bao ngày thấp thỏm trông chờ, rồi tháng lương đầu tiên
tôi đem về đưa mẹ, mẹ tôi rưng rưng nước mắt…vì sung sướng. Bây giờ tôi đã là
một thầy giáo, cứ mỗi dịp hè hoặc tết về với gia đình thì tôi thường được nghe
những lời bảo ban ân cần của mẹ. Được nghe bạn bè, anh em hàng xóm khen mẹ tôi
là người hiền lành đảm đang. Qủa thực với số tiền ít ỏi kiếm được từ những mớ
rau, vườn cà và ba sào ruộng không được là bao, nên mẹ tôi còn phải chăn nuôi thêm
con lợn, con gà để kiếm tiền nuôi con ăn học. Mẹ tôi là trụ cột vững chắc cho
gia đình tôi.
Mẹ tôi là như vậy đó, sống
giản dị khiêm nhường, chăm chỉ lao động cần mẫn như một con ong, luôn yêu
thương và giúp đỡ người khác, đó cũng là một thuộc tính tốt đẹp của những người
phụ nữ Việt Nam. Và tôi biết có biết bao nhiêu người phụ nữ khác cũng chịu
thương, chịu khó, giàu lòng hi sinh, nhân ái như mẹ tôi.
Mẹ tôi nói riêng và những bà
mẹ khác trên khắp đất nước Việt Nam
này nói chung, đều có đức tính thủy chung son sắt, hay lam hay làm, giàu lòng vị tha và
nhân ái, luôn chăm lo vun vén cho gia đình. Chính gia đình là nền tảng của xã
hội, một gia đình tốt đẹp thì cũng góp phần xây dựng một xã hội tốt đẹp, mà ở
đó không thể thiếu sự đóng góp công sức của người mẹ.
Cho dù mai đây trưởng thành,
đi đâu, làm gì tôi cũng không bao giờ thấy mình đã lớn mỗi khi ở bên mẹ. Tôi
chỉ mong mẹ tôi cũng như bao bà mẹ Việt Nam khác luôn vui vẻ, mạnh khỏe,
trẻ mãi, sống hạnh phúc bên con cháu.