Chuyện tình người điên
"Mẹ nó, sao cuộc
đời lại khốn nạn và cay nghiệt với lão như thế, hình như tất cả bất hạnh của
cuộc sống này đều đổ lên đầu lão thì phải ...". Lão vữa đi vừa chửi, mà
một người hiền lành như lão bỗng trở nên điên dại trong những ngày nắng nóng này
thì mới làm lạ. Cả cái dân làng Hạ này vốn bình yên là thế, bỗng chốc trở nên
xôn xao, đâu đâu họ cũng bàn tán về chuyện lão Thiệt bị điên. Bọn trẻ con thì
nháo nhác chạy theo sau lão, chúng trêu chọc lão khiến cho lão có cảm giác như
được sự cổ vũ tinh thần, lão càng thêm hưng phấn. Nhưng người già trong làng
thì họ có vẻ thận trọng hơn, họ chỉ nghe ngóng xem xét tình hình, chứ họ không
can ngăn lão chửi rủa, hay là hỏi han xem chuyện gì đã sảy ra với lão. Còn với
đám trai làng thì luôn ganh tị với lão. Chúng thường nhếch mép cười nhạt mà
chua chát nói với nhau rằng:Người lù khù như thế mà có cô vợ đẹp mê hồn, đúng
là bất công thật. Lẽ ra lão phải là người đàn ông hạnh phúc nhất trần đời, chứ
sao lại điên điên dại dại mới lạ chứ nhỉ. Mà cũng thật là lạ, mấy chục năm thui
thủi một mình ở ngoài chòi canh cá trong cái đầm hoang nơi cuối làng Hạ, chẳng
có ma nào thèm để ý tới, dẫu chỉ là những cô quá lứa lỡ thì chứ nói chi đến một
cô gái đẹp đẽ mê hồn tự nguyện đến ở với lão.
Nghe người dân làng Hạ
kể rằng vào một đêm trời tối đen như mực , sấm chớp đì đùng, lão nghe tiếng
sóng vỗ bờ ì oạp, sợ trời mưa to sẽ làm vỡ bờ kè của đầm nuôi cá, lão đã soi
đèn bin để sả bớt nước. Nhưng lão bỗng lạnh tóc gáy khi thấy một xác người nổi
lềnh bềnh trên mặt ao. Phải đến hơn hai mươi phút sau lão mới trấn tĩnh lại và
đủ can đảm bơi ra giữa ao để kéo cái xác người vào bờ. Vào đến bờ lão thận
trọng cầm một cành cây nâng xác người lên, ôi sao lại mềm nhũn như thế này.
Bằng cảm quan của mình bao năm qua lão có kinh nghiệm trong việc cứu người tự
tử ở cái đầm hoang này. Lão mừng vui ra mặt, vì như thế là tín hiệu vui, có
nghĩa là xác người ấy đang còn sống có thể cứu được. Bằng động tác thuần thục
của một kình ngư lão bế xác người lên nhẹ nhàng như một con mèo tha con chuột
vậy. Lão nghiêng người cô gái vác ngửa mặt ra sau lưng, rồi nhanh như cắt chạy
quanh bờ ao, chạy đến đâu nước trong bụng trào ra đến đó. Cơ man nào là nước,
nào là bùn đất, nhưng lạ quá có cả máu tươi đỏ ngòm trào ra như suối nữa .
Không xong rồi, lão chưa bao giờ chứng kiến cảnh này, lão liền nhẹ nhàng đặt
cô gái xuống cái chõng tre và kéo tấm chăn đắp lên người cô gái. Lão vơ vội bó
củi đốt lên sưởi ấm cho cô. Lửa tí tách reo vui như đón chào một thành viên mới
đến với cái chòi hoang lạnh này, đã bao nhiêu năm rồi không có mùi của đàn bà.
Lão lóng ngóng đặt ấm thuốc lên bếp lửa, rồi cầm cái thìa múc từng thìa thuốc
bón cho cô gái, được một lúc thì lão đi lại gần vánh cửa tựa lưng vào vách
tường ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Nhưng bỗng dưng lão giật mình bởi tiếng
khóc nức nở của cô gái. Lão mở mắt ra chưa kịp định thần nhìn thấy gì thì bỗng
dưng cô gái lao vào cào cấu lão, và gào thét: sao lại cứu tôi làm gì? Sao không
để cho tôi chết đi? Tôi còn sống nữa làm gì khi hắn đã ruồng bỏ giọt máu của
mình... thì ra là vậy, lão đã hiểu vì sao ra cơ sự này. Lão ôn tồn: này con
gái, tại sao con lại phải hủy hoại đời mình vì một kẻ chẳng ra gì như thế hỏi
có đáng không. Hầu như cô gái không nghe thấy lời nói của lão, cô vẫn vâỹ vùng
một cách tuyệt vọng. Lão vẫn kiên trì chủ động đứng đó, hình như lão cũng cảm
nhận được nỗi đau của người đàn bà đang yêu. Ai đó đã từng nói những người đàn
bà đang yêu họ như một con thú dữ, nếu vuốt ve họ họ sẽ trở nên ngoan ngoãn
nghe lời, còn khi đã ruồng rẫy họ thì lúc đó họ không khác gì một con thú dữ.
Trước đây lão cũng đã
có một mối tình đầu đời đầy ngang trái. Ngày ấy lão là một anh trai làng khỏe
mạnh như một con mãnh thú, lão cũng đã được các cô gái trong làng trên xóm dưới
để ý nhưng lão không để mắt tới họ, mà lão chỉ mê mệt cái cô Xoan của con lão
Phiệt bán thịt heo ở chợ xã. Nhưng trớ trêu thay lão cứ thấy máu chảy là nôn
thốc nôn tháo ra mật xanh, mật vàng thì làm sao mà làm rể nhà Phiệt được. Thành
thử từ đó đến giờ lão vẫn không nguôi nhớ đến cô Xoan ngày xưa. Do vậy, ngày
nối ngày lão vẫn sống như một bóng ma trong cái lều canh cá này từ đó đến giờ.
Cái trật tự của cuộc sống đã có nhiều thay đổi, nhưng riêng lão lão vẫn còn vẹn
nguyên sự trong sáng của một người dân quê từ thuở xa lơ xa lắc nào đó. Cái
thuở ấy bây giờ chỉ còn là một khoảng tối nhạt nhòa. Thành thử người ta coi lão
như một người dở hơi. Còn cái chuyện đầm cá ở cuối làng có ma là do lão bịa ra
để hù dọa mọi người khỏi đến quăng lưới và câu cá trộm. Nhưng cũng cái chuyện
đó đã làm hại lão, dù không ai dám đến bắt trộm cá, nhưng cũng chẳng có ai dám
đến mua cá của lão. Thành thử cái đầm ấy bây giờ trở thành đầm hoang nhiều bí
ẩn. Và lão cũng trở thành một biểu tượng của" đồ cổ". Lão đóng cửa
cuộc đời mình kể từ ngày cô Xoan đi lấy chồng. Vì đó là một nguồn cảm thấy bất
tận, là cuộc sống pha tạp giữa sự hạnh phúc và khổ đau, xua tan đi sự quay
cuồng mua bán tấp nập ngoài phố kia. Còn phía sau cửa sổ, nơi cái chòi canh cá
này là mặt hồ yên tĩnh, là ánh trăng vàng lung linh trên mặt nước, là cái nửa
suy tưởng của cuộc đời lão. Những đêm thức rất khuya, đốt hết điếu thuốc cuối
cùng, lão có cảm giác đang sống lơ lửng trên một ốc đảo vừa đáng yêu lại vừa
đáng ghét này.
***
Rồi một tuần trôi qua
cô gái đã dần bình phục, lão hỏi han xem cô ở đâu mà mau trở về đoàn tụ với gia
đình. Nhưng cô gái một mực xin ở lại với lão,... Lão thở dài rồi rít một khói
thuốc mà rằng:
- Về đi con, cuộc sống
đang gọi mời ngoài kia. Con còn trẻ lắm, ranh giới giữa sự sống và cái chết
cũng rất mong manh. Theo ta cuộc đời đáng yêu là ở chỗ cái tranh tối tranh sáng
ấy, con ạ. Trong cái tranh sáng tranh tối ấy, cho dù đầy rẫy những bất trắc,
nhưng ta phải lựa chọn cho mình một con đường đi riêng. Con đường đó có thể là
mạo hiểm và đầy chông gai.
Cô hiểu những gì lão
nói. Nhưng cô chỉ là một con mèo yếu đuối, yêu gia đình, yêu thiên nhiên, nhưng
lại không có sự miễn dịch trong cuộc sống này,...và bây giờ đây cô còn yêu lão
nữa. Nhưng ở cái chòi canh cá này nó chỉ là sự phản chiếu nhạt nhòa của những
ánh trăng. Nó không níu kéo nổi những sợi dây mỏng manh trong trái tim giàu cảm
xúc của người thiếu nữ.
Cuối cùng thì tình yêu
đã chiến thắng. Cô nói thế và lão cũng nghĩ thế. Rồi cái kỳ lâm bồn cũng đã
đến. Cô sinh hạ cho lão một thằng con trai. Lão bằng lòng với trách nhiệm của
một người cha. Lão bắt đầu chú ý hơn đến hình thức bên ngoài, tóc đã được cắt
tỉa gọn gàng, áo quần cũng đã chỉn chu hơn. Lão sợ đứa bé nhìn lão với một bộ
mặt dị dạng, lão sợ nhiều thứ lắm, nhưng điều đó cũng chẳng là gì sất. Bởi vì
giờ đây lão thấy mình là một kẻ hạnh phúc nhất trên trần đời, lão đã cảm nhận
được hơi ấm của gia đình. Nhưng càng hạnh phúc bao nhiêu thì lão càng cảm thấy
bất an bấy nhiêu. Lồng ngực lão đau tức như có ai đó đang thắt lại: ... Mẹ con
cô gái đã đi điều trị tại trung tâm aids trên thành phố, nhưng rồi từng người một
cũng đã lần lượt bỏ lão mà ra đi, vì căn bệnh aids quái ác đó. Nhưng cái dân
làng Hạ này bán tín bán nghi, đoán già đoán non, rằng lão nhặt được cô vợ trẻ
đẹp thế lão sợ người ngoài dòm ngó, nên lão đã dấu cô gái ở mộ chỗ nào đó,...
Bàng hoàng, lão bước ra
bậu cửa của cái chòi. Lão chẳng còn thiết ngắm gì nữa, hoa lục bình đã tàn, đã
tan nát trong mưa bên bờ lau ghẻ lạnh và thờ ơ. Lão đếm từng bông hoa lục bình
trôi dập duềnh trên mặt ao, như đếm những bất hạnh của đời mình.
***
Và đêm nay lại là một
đêm náo nhiệt của dân làng Hạ, họ lại có dịp được bàn tán về chuyện tình của
lão điên. Cái chòi canh cá lơ lửng trên mặt ao không còn nữa. Mà chỉ còn một
thứ ánh sáng bàng bạc màu xanh của đêm cuối xuân u tịch.
Những bông hoa lục
bình cứ nở tím biếc từ ngàn xưa đến giờ...