Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

Xuân.




Hình ảnh: DÁNG XUÂN

Xuân còn bất tận bởi em tôi
Áo trắng hiền ngoan đẹp tuyệt vời
Nắng nhạt buông mình vương mái tóc
Mây hồng đọng lại điểm làn môi
Run run chị gió dìu chân nhỏ
Khẽ khẽ nàng hoa níu bước người
Thi sĩ ngây tình thơ chẳng chép
Trông theo dáng luạ ngẩn ngơ cười.

VĐ

Xuân.

Xuân nói với tôi, em luôn ám ảnh về những giấc mơ mùa xuân. Không biết có phải em tên là Xuân nên nỗi ám ảnh về những cơn mưa phùn mùa xuân luôn túc trực trong em hay không, mà em luôn nghĩ và viết về mùa xuân em cũng không biết nữa. Nhưng có một điều tôi chắc chắn là em luôn bị chi phối bởi nó và luôn gặp những điều linh diệu bởi mùa xuân.
Em gởi cho tôi trang nhật kí mà em viết cho ngày sinh nhật của mình. Tôi là người yêu văn chương, (cũng đã từng là một biên tập viên văn nghệ của tạp chí tgtt), nhưng không quen viết văn thơ, nhưng đọc những bài viết của em, tôi có cảm giác em đã đi vào sự linh diệu của văn chương và thơ ca lúc nào không hay. Tất cả đã và đang vận vào em, như một điều kì diệu và cần thiết, ít ra là để em say và đắm chìm vào nó, quên đi những nhọc nhằn và thất bại trong cuộc đời của mình. Những lúc đó em vịn vào thơ văn mà đi, và thơ văn cũng là một cứu cánh khi em cảm thấy bế tắc và mất phương hướng trong cuộc sống.
"...sinh nhật lần thứ 15 . Tôi bắt đầu nghĩ đến những giấc mơ tinh khôi của mình. Chưa bao giờ tôi thấy đất trời trong veo và xanh ngắt như thế. Hình như tất cả màu xanh của vũ trụ được dồn lại cho ngày hôm nay. Bầu trời được đẩy lên cao hơn, và cái gió được dịp tung tẩy, buông tuồng mạnh mẽ phóng khoáng hơn. Gió thỏa sức vờn mây, khiến cho những làn mây không thể tụ lại để làm mưa, làm dịu đi cơn khát của cỏ và của những dòng sông quê. Chỉ có con đường làng là vẫn thẳng tăm tắp, vươn mình về phía trước, để đón những cơn gió heo may. Phía xa xa, những tia chớp đì đùng vọng lại. Nhưng chúng cũng chỉ đủ gieo vào không gian những âm thanh xa xăm như vậy mà không thể đủ sức làm một trận mưa rào, mà chỉ là những cơn mưa lất phất mỏng như mây, mọi người thường quen gọi đó là mưa xuân.
Mùa xuân.
Lại một mùa xuân nữa ...
Lạ nhỉ? Lành lạnh, mưa phùn, gió heo may...vậy mà vẫn thích mùa xuân.
Chợt nhớ, ngày mới vào lớp 10, bạn trao cho mình cành mai vàng. Mình để quên trong ngăn bàn và quên mất không mang về. Khiến cho cả đêm mình không ngủ được. Cành mai vàng rực cháy vào nỗi nhớ ấy bây giờ biết ở đâu mà tìm lại?
Mình đã đi tìm cành mai vàng chói chang nỗi nhớ đầu đời ấy trong mấy năm qua, mà không thể tìm được. Bây giờ bạn đã xa rồi. Ở phương Nam nắng chói chang, sắc mai vàng có còn rực vàng để bên bạn mãi không quên cái nhìn bâng quơ gieo nỗi nhớ đầu đời?
Mà sao nhà thơ Hữu Chỉnh làm thơ ...nghe câu quan họ trên Cao Nguyên...nhỉ? À mình hiểu ra rồi, nhà thơ đã giải mã cho tình yêu Cao Nguyên và gắn bó với mảnh đất này...tác giả đã mong...lên Cao Nguyên người ở đừng về...Nhận ra sắc nắng và gió và sự gắn bó của con người trên mảnh đất này, mà sao không thể nhận ra sự trượt rơi những kỉ niệm trên vai thiếu nữ khi mỗi độ xuân về nhỉ?
Mình không hiểu nhưng thích đọc các bài thơ của nhà thơ Hữu Chỉnh bởi nó gần gũi , bởi nó giải mã rất vu vơ như thế!

Mình tên là Xuân. Cái tên gọi sang mùa đã bao lâu? Biết bao thi nhân đã dùng mùa xuân để làm cho thi hứng sống dậy cùng những tác phẩm để đời? Như Xuân Diệu đã từng viết trong bài Xuân tha hương: Tết này chưa chắc em về được/ Em gửi về đây một tấm lòng/ Ôi, chị một em, em một chị/ Giời làm xa cách mấy con sông...
Hay nhà thơ Hàn Mặc Tử đã từng viết những câu thơ gan ruột trong bài:Mùa Xuân Chín. Bài thơ Mùa xuân chín ta thấy chẳng những thơ không điên, lòng thi nhân thanh tao, cõi hồn siêu thoát, tựa thể ông đang ngồi thụ cảnh thiên thai của bậc khách tiên sa. Mạch thơ cũng tách bạch ra khỏi hẳn cõi sao trăng, ảo tình sương khói ấy:
"Trong làn nắng ửng khói mơ tan
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý, bóng xuân sang./...".

Nếu có một chàng trai nào đó bị chìm trong ánh mắt xanh biếc tựa ao thu và má đào của một nàng thiếu nữ thì mình tin rằng sẽ có một hoàng tử trong truyện cổ tích cũng bị thiêu đốt bởi tình yêu rực cháy của nàng xuân!
Mình hiểu ra sự nhiệt thành và đam mê cháy bỏng, nhưng cũng rất đỗi dịu dàng mang cái tên nàng xuân!
Bất chợt mình nhớ đến câu chuyện về một cô gái bị phụ tình trong một câu chuyện cổ tích. Cô đi về phía mặt trời. Mặt trời hướng cô ra biển. Biển như chiếc quạt kì ảo đầy ngũ sắc khi bình minh lên. Biển kéo giấc mơ xa xăm về gần con người hơn. Biển gọi nỗi nhớ qua tiếng u u ...của vỏ ốc và tù và. Cô gái đã lắng nghe tiếng sóng. Nghe trong tiếng gọi bình minh một nỗi niềm của mùa xuân. Cô cảm nhận được tình yêu lớn lao trong lòng đại dương, qua những bờ cát trắng trải dài, qua sự nhọc nhằn của bước chân chài lưới, qua vệt lan xanh bám bờ cát trắng của loài rau muống biển... Không thể không làm được, khi con người nhận ra sự kì diệu của biển cả và của đất trời và thu nhận sự tinh khôi, huyền diệu mà vũ trụ ban cho con người.
Nhưng chỉ khi con người mang trái tim mùa xuân, vừa cháy bỏng, vừa dịu dàng và say đắm, mới cảm nhận ra điều này...
Đó là lí do mà cha mẹ sinh ra và đặt tên cho mình là Xuân.Mình tin như vậy...
Tại sao lại không tin, khi vào thời khắc giao mùa này, mình đã cùng Xuân đi qua 30 năm, tuyệt đẹp và mộng mơ, huền diệu nhất của đời người... "

Mùa xuân mang tên em, giờ thì tôi tin rồi. Bởi em nói đúng. Em là người có nghị lực, em mang hi vọng, em mang hạnh phúc đến với mọi người, mọi nhà. Trên vai em gánh những tia nắng vàng rực rỡ, những nụ hoa đào dịu ngọt, những sắc mai vàng óng ánh. Và em đã là sự huyền diệu trong mùa xuân nồng để trao cho nhân loại một tình yêu bất tử.
Điều đó nàng xuân đã làm được, còn em nàng Xuân ơi, tại sao không?